Khoảng 6 giờ chiều, dọn dẹp xong. Vân Xu ngồi xuống bên cạnh chồng, tay mỏi đến mức suýt chút nữa thì không nhấc lên nổi, cô luôn được chồng chiều chuộng, công việc nặng nhọc thật sự là xa lạ với cô. Bây giờ chỉ hơi dọn dẹp một chút thôi mà đã mệt đến kiệt sức.
Ôn Tử Lương ân cần xoa eo cho vợ, động tác nhẹ nhàng: "Vất vả cho em rồi." Lời này thường là Vân Xu nói với chồng, giờ phút này nghe chồng nói với mình, cô cảm thấy rất lạ lẫm.
Vân Xu thoải mái nheo mắt lại, lực xoa bóp ở eo vừa đúng, cảm giác đau nhức dịu đi không ít.
Chồng luôn rất giỏi, học bất cứ thứ gì cũng dễ như trở bàn tay, kỹ thuật xoa bóp cũng là sau khi cô than thở với chồng về việc đau lưng, anh đã chủ động đi học.
Hai vợ chồng trò chuyện một lúc, Vân Xu nhắc đến chuyện nghe được ban ngày.
"Chỗ chúng ta trở nên nguy hiểm quá anh." Vân Xu lo lắng nói: "Chưa đầy một tháng mà đã xảy ra hai vụ rồi."
Vụ án không có manh mối, nghĩ đến việc có một kẻ g.i.ế.c người tàn ác đang hoạt động ở Đông Thành, lòng cô lại lo sợ, lần trước là ở rừng núi, lần này lại là ở bờ biển. Vân Xu mấy năm tới không muốn đi biển chơi nữa.
Chồng an ủi: "Nhà mình lắp cửa chống trộm, lại còn có camera theo dõi, ra vào khu dân cư cũng kiểm soát rất nghiêm ngặt, em không cần lo lắng."
Vân Xu nhìn xuống cửa sổ với lớp cửa chống trộm kiên cố, hơi yên tâm. Chồng nói không sai, trong nhà nên lắp đặt đều đã lắp đặt, hai vợ chồng không đi những nơi hẻo lánh thì sẽ không có chuyện gì.
Chồng còn bị thương, đã bàn bạc với công ty, sắp tới sẽ làm việc ở nhà, nên càng không có chuyện ra ngoài. Vân Xu sau khi suy nghĩ kỹ càng thì thở phào một hơi.
Ngoài phòng bóng đêm buông xuống, trong phòng ánh đèn ấm áp, chiếc rèm cửa dày dặn và tinh xảo đã được kéo lên, ngăn cách mọi thứ bên ngoài. Vân Xu sắp xếp lại giường một lượt, tránh cho khi ngủ mình đè vào vết thương của chồng.
Ôn Tử Lương nhíu mày, vợ không biết kiếm đâu ra một tấm nhựa có thể chia giường thành hai. Để cái thứ này ở giữa, làm sao anh ôm vợ được?
Ôn Tử Lương lựa lời nói: "Xu Xu, anh thấy cái này không cần thiết phải để ở đây đâu."
Vân Xu thái độ kiên quyết, nghiêm túc nói: "Không được, cần thiết đấy, cái này là vì tốt cho anh."
Chồng ngủ thích ôm cô, nhỡ đâu không cẩn thận đụng vào vết thương thì sao, cô không muốn sáng mai thấy một người chồng bị thương nặng hơn.
Ôn Tử Lương thở dài, đối với anh mà nói, đây mới là tin xấu thực sự. Người vợ xinh đẹp đáng yêu ôm chiếc gối nhỏ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn tỏa ra vẻ quyến rũ, không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không khiến người ta yêu mến.
Chồng mỉm cười, tay giấu sau lưng khẽ mở ra, rồi như nắm lấy thứ gì đó, từ từ siết chặt lại.
Trước khi ngủ, Vân Xu lại một lần nữa xác nhận tình trạng của chồng, dặn dò: "Nếu nửa đêm anh dậy uống nước hoặc đi vệ sinh, nhất định phải gọi em dậy nhé."
Chồng cười gật đầu, rất thích thú với sự quan tâm của người vợ yêu dấu. Sự chú ý của vợ dành cho anh khiến anh cảm thấy rất tuyệt vời.
Vân Xu tắt đèn lớn trong phòng ngủ, rúc vào trong chăn, cọ cọ chiếc gối mềm mại, vẫn là giường quen ở nhà thoải mái nhất. Mấy ngày nay Vân Xu chạy tới chạy lui, hôm nay lại dọn dẹp nhà cửa, mệt muốn c.h.ế.t rồi, vừa đặt lưng xuống gối một lát đã chìm vào giấc ngủ say.
Phòng ngủ tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai vợ chồng mỗi người ngủ một bên, tiếng thở đều đặn vang lên.
Chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối mờ ảo.
Bỗng dưng.
Anh mở mắt, anh nghiêng đầu nhìn sang một bên, tấm nhựa trắng ngăn cách tầm nhìn về phía vợ. Anh ngồi dậy, thong thả ung dung gấp tấm nhựa lại, đặt xuống đất, rồi như trước đây, ôm người vợ yêu dấu vào lòng. Cô ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra động tác của anh.
Anh nhìn chăm chú vào vợ, mỗi một chỗ trên người cô đều có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với anh. Tử vong chỉ càng làm tăng thêm sự chấp niệm khắc sâu vào linh hồn này.
Ánh mắt đen láy của anh dừng lại ở một chỗ, anh từ từ cúi xuống, vùi đầu vào cổ vợ, hương thơm mê người thoang thoảng nơi chóp mũi.
Anh chậm rãi l.i.ế.m láp làn da non mềm ấy, tinh tế thưởng thức như đang nếm một món ngon, đợi đến khi trên da nổi lên một vệt hồng nhạt, trong mắt anh hiện lên vẻ hài lòng và sung sướng.
Vợ vẫn không hề hay biết mà ngủ say, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên. Thật đáng yêu, anh nghĩ, đáng yêu đến mức hận không thể hòa tan cô vào trong xương tủy.
Anh xuống giường, tùy tiện cầm lấy chiếc gậy chống dựa ở đầu giường cùng với cuộn băng gạc mới, chống gậy đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Xác định cửa không mở ra được, anh vứt chiếc gậy chống sang một bên, bắt đầu tháo chiếc băng gạc trên chân.
Chiếc băng gạc thấm mùi thuốc được gỡ xuống, làn da bên dưới lộ ra. Không còn vẻ đáng sợ như lúc mới bị thương, nơi đáng lẽ bị thương giờ phút này lại hoàn hảo không một tì vết. Anh nở một nụ cười hài lòng.
Trong phòng tắm yên tĩnh, chiếc gương phản chiếu mọi thứ. Dưới ánh đèn sợi đốt chói mắt, khóe miệng người đàn ông tuấn tú nhếch lên một nụ cười khó hiểu, có vẻ quỷ dị.
Anh vứt chiếc băng gạc cũ vào thùng rác, cầm lấy chiếc băng gạc mới từ tốn quấn quanh chân, rất nhanh đã giống hệt như trước. Anh đứng bên cạnh bồn tắm, những thứ đồ thừa trên đó đã được rửa sạch, chỉ còn lại đồ của anh và vợ. Đây mới là điều đúng đắn. Vợ thuộc về anh, nằm trong vòng tay anh, chính là của anh.
Cửa phòng ngủ lại một lần nữa được mở ra. Vợ vẫn đang ngủ say trên giường. Anh đặt chiếc gậy chống về chỗ cũ, trở lại giường, ôm trọn vợ vào lòng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Xu mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, ánh vào mắt cô là vầng dương rực rỡ, cùng với chiếc rèm lụa mỏng nhẹ nhàng lay động theo gió. Có phải cô đã dậy muộn rồi không?
Vân Xu ngơ ngác suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ. Đã gần 10 giờ.
Cô ngốc thật, hôm qua đã đặt báo thức, sao lại ngủ một mạch đến giờ này, chẳng lẽ ngủ say quá nên chuông báo thức cũng không đánh thức được.
Bên cạnh không có người, Vân Xu đưa tay sờ thử nhiệt độ. Lạnh rồi. Điều này có nghĩa là chồng đã dậy từ lâu, mà tấm nhựa tối qua cũng không thấy đâu. Vân Xu lập tức rời giường, tìm kiếm bóng dáng chồng, phòng khách không có ai, phòng bếp phòng tắm cũng không có ai, trên bàn đặt bữa sáng đã nấu xong.
Còn lại một chỗ.
Vân Xu mở cửa phòng làm việc, chồng đang ngồi sau bàn làm việc, trên bàn bày chiếc máy tính xách tay. "Sao buổi sáng anh dậy không gọi em?"
Vân Xu đập tay xuống bàn nói. Trước đó còn hạ quyết tâm muốn chăm sóc chồng thật tốt, kết quả ngày thứ hai trở về, vẫn là chồng chuẩn bị bữa sáng, cô cảm thấy mình chăm sóc chẳng ra gì.
Động tác của Ôn Tử Lương khựng lại, anh nhìn về phía người vợ đang hùng hổ ở bàn làm việc, rồi lại nhìn về phía màn hình: "Cuộc họp tạm dừng, mọi người nghỉ ngơi một lát."
Vẻ mặt Vân Xu cứng đờ. Cuộc họp? Chồng đang họp? Vậy những lời vừa rồi của cô chẳng phải đã bị nghe thấy hết rồi sao, nghĩ đến khả năng này, Vân Xu suýt chút nữa thì nghẹt thở. Thật xấu hổ quá!
Vân Xu vội vàng lùi lại: "cạch" một tiếng đóng cửa lại, lùi về phòng ngủ, sau đó cửa phòng ngủ cũng bị đóng mạnh.
Con mèo Ragdoll đang chuẩn bị nhào tới nũng nịu chủ nhân lại bị ăn một cái bạt tai vô hình: ?
Noãn Noãn nép mình bên cửa kêu "meo meo", nhưng Vân Xu hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Cô nghe chồng nói rồi, mỗi lần họp ít nhất cũng có mười mấy người, nói cách khác mười mấy người đã nghe thấy những lời vừa rồi của cô. Quá xấu hổ.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng nói dịu dàng của chồng. "Xu Xu, câu vừa rồi không có gì ghê gớm đâu, em đừng để bụng."
Vân Xu muốn tiếp tục trốn, nhưng nghĩ đến việc chồng đi lại bất tiện, cô đành lết tới lết lui mở cửa. Một bóng dáng nhỏ bé màu xám trắng vụt vào, cọ vào mắt cá chân cô.
Chồng đang chống gậy đứng ở cửa.
Vân Xu vội vàng đỡ chồng ngồi xuống ghế: "Anh đừng đi lung tung, có việc gì gọi em là được." Nói xong câu đó, Vân Xu có chút bực bội, chồng đã làm xong cả bữa sáng rồi còn gì.