Hứa Hân Đóa thì biết Đồng Duyên sẽ đến tìm mình nên không nghỉ ngơi vội, rửa mặt xong liền ngồi trong phòng trò chuyện với anh Trương.
Tinh Vũ thật sự đã khởi động chế độ cảnh giác cấp một, bình thường chỉ khi nghệ sĩ trong công ty gặp scandal hoặc bị bôi xấu mới có trận thế thế này.
Thật sự là người mẫu của công ty bỗng chốc có được mức độ chú ý của nghệ sĩ tuyến một, ngay lập tức lên hot search, trong danh sách các bài viết nổi bật còn có mấy bài, các blogger giải trí lớn cũng đang giới thiệu Hứa Hân Đóa là ai.
Chỉ sau một đêm, cô gần như trở nên nổi tiếng khắp nơi, bạo hồng.
Tiểu Tinh Tinh: #Con dâu Doãn Họa Hứa Hân Đóa# Bốn người đứng cùng nhau, khí chất đúng là đỉnh.
Mèo mặt đơ: #Hứa Hân Đóa# Bốn chữ A, bùng nổ! Không gánh nổi!
Constance: #Hứa Hân Đóa# Gì cơ? Có người yêu rồi? Con gái tôi mới bao tuổi? Mẹ không cho phép đâu nhé.
Tay run không phải vì lạnh: Xuất thân đáng thương, từ nhỏ đã bắt đầu làm việc trong giới, Doãn Họa là vì cảm thấy cô gái này giống bản thân thời trẻ nên mới thích cô ấy sao?
Long nhỏ qua đây: Có “nhan sắc”, cuối cùng cũng có bến đỗ.
Hứa Hân Đóa xem một lúc bình luận, lại lướt thấy cũng có người chửi mình, ví dụ như:
“Chỉ mình tôi thấy người mẫu này xấu à”, “Người mẫu này nhìn không giống người tốt, ánh mắt dữ quá”, “Giờ muốn gả vào nhà giàu thì phải nhanh, vừa đủ tuổi là bắt đầu rồi.”
Cô xem một lúc rồi không xem nữa.
Lúc này Đồng Duyên nhắn tin: “Anh tới rồi, em ở phòng góc phải đúng không?”
Hứa Hân Đóa: “Ừm.”
Đồng Duyên: “Em mở cửa sổ ra đi.”
Hứa Hân Đóa mở cửa sổ, kéo rèm lưới lên rồi thò đầu ra ngoài nhìn, vừa mới ló đầu ra đã cảm thấy trước mắt lóa sáng, vội vàng rụt đầu về phòng, động tác luống cuống y như con chuột chũi trong trò chơi đập chuột.
Đồng Duyên đang cầm pháo bông, cũng bị dọa giật mình, vội giơ pháo bông sang một bên, thò đầu nhìn vào hỏi: “Em không sao chứ?”
Hứa Hân Đóa sờ lên phần tóc mái, tức giận hét lên: “Cháy tóc mái của em rồi!”
“Anh bảo em mở cửa sổ, ai bảo em thò đầu ra ngoài?”
“Còn đổ lỗi cho em hả?”
“Là anh, là anh.” Đồng Duyên vội vàng nhận lỗi, que pháo cũng vừa cháy xong, anh cầm tàn pháo nhảy lên, trực tiếp trèo qua cửa sổ vào phòng Hứa Hân Đóa.
Ban đầu anh định khi Hứa Hân Đóa mở cửa sổ ra sẽ thấy pháo bông, sau đó anh sẽ hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, kết quả lại thành ra thế này.
Anh vứt cây pháo đi, đưa tay định chạm vào mặt Hứa Hân Đóa xem có bị bỏng không.
Hứa Hân Đóa giận dữ hất tay anh ra.
Đồng Duyên ngồi trên bệ cửa sổ nhìn cô, cười tít mắt nói: “Chúc mừng sinh nhật, cô bạn gái nhỏ của anh.”
Hứa Hân Đóa trừng mắt nhìn anh , tức tối đáp: “Anh cũng vui vẻ nhé, đồ ngốc đáng ghét!”
Đồng Duyên đưa tay nâng cằm Hứa Hân Đóa lên, cúi người hôn cô.
Nụ hôn lần này không giống những lần trước, bây giờ họ đã yêu nhau rồi, không cần lén lút nữa.
Đồng Duyên hôn rất táo bạo, khiến Hứa Hân Đóa luống cuống đẩy anh ra.
Đồng Duyên cũng không bận tâm, nói: “Thành niên rồi thật là tốt, anh có thể nhận quà của mình rồi. Anh còn mang cái này.”
Nói rồi anh lôi từ túi ra một hộp bao.
Hứa Hân Đóa sững sờ, tên này vô liêm sỉ đến mức này sao?
Đúng lúc này, mẹ Mục gõ cửa bên ngoài: “Đóa Đóa, mẹ cắt trái cây cho con rồi.”
Hứa Hân Đóa bị dọa cho tim nhảy dựng lên, vội vàng đẩy Đồng Duyên ra ngoài rồi đóng cửa sổ lại.
Cô chỉnh lại trạng thái, bước ra mở cửa, nhận đĩa trái cây từ tay mẹ Mục. Sau khi khóa cửa lại, cô đặt đĩa lên bàn, nhanh chóng mở cửa sổ ra nhìn, liền thấy Đồng Duyên đang ngã sóng soài bên ngoài, loạng choạng bò dậy.
“Đã yêu nhau rồi, sao em còn như thế này hả?” Đồng Duyên không nhịn được hỏi.
May mà đây là tầng một, nếu không anh thật sự bị ngã ngất luôn.
Hứa Hân Đóa vội xin lỗi: “Xin lỗi, em chưa kịp phản ứng.”
“Tránh ra, anh vào lại lần nữa.”
Hứa Hân Đóa không cho, chỉ vào thứ trên tay Đồng Duyên hỏi: “Anh định dùng cái này để mừng sinh nhật em à?”
“Cũng không hẳn, nhưng… mừng em thành niên mà, anh nhẹ nhàng thôi, được không?”
“Không được, chúc ngủ ngon.” Hứa Hân Đóa nói xong liền đóng cửa sổ lại.
Đồng Duyên đứng ngoài cửa sổ, cầm điện thoại gọi cuộc gọi thoại cho Hứa Hân Đóa, cô bắt máy rồi chỉ nói đúng một chữ: “Cút.”
“Đừng vậy mà, được không?”
“Vậy lần đầu tiên anh chịu đau nhé?”
“Không đời nào!” Đồng Duyên lập tức phản đối, “Đây là nguyên tắc! Tuyệt đối không được! Vấn đề này anh không bao giờ nhượng bộ đâu. Chúng ta có thể hoán đổi thân xác, nhưng không thể hoán đổi trải nghiệm kiểu đó. Anh là đàn ông, lòng tự trọng của đàn ông là bất khả xâm phạm!”
“Lần trước em say rượu, anh vào trong cơ thể em rồi chính anh nói đấy.”
“Cái gì?! Anh lại lẳng lơ vậy hả?” Đồng Duyên sốc nặng, nghĩ một lúc rồi điên cuồng lắc đầu ngoài cửa sổ, “Không thể nào, em đừng dọa anh.”
“Không dọa anh đâu, thật sự là chính miệng anh nói đấy. Nếu anh đồng ý, em sẽ thử xem, em sẽ nhẹ nhàng, không làm đau anh, được không?”
“Không được, thật sự không được, chuyện này anh không đồng ý đâu.”
“Đi mà~”
“Không đi!”
Biểu cảm của Đồng Duyên cứng đờ lại, chuyện như vậy sao có thể chấp nhận chứ!
Mấy chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không!
Thật sự không thể!
A a a! Mới nghĩ thôi là muốn sụp đổ rồi.
Đột nhiên anh không còn hứng thú nữa, thậm chí còn muốn vứt thứ đang cầm trong tay đi, sợ Hứa Hân Đóa nổi hứng thật rồi nhào đến thì anh tiêu đời.
Đồng Duyên đứng ngoài cửa sổ, nhìn Hứa Hân Đóa đang đứng trong phòng, bất chợt nói: “Vậy em ngủ sớm nha.”
“Không vào nữa à?”
“Ừ, không vào nữa… anh… anh về nhà đây, em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
“Bye bye.”
Đồng Duyên nặng nề cúp điện thoại, quay người rời đi.