Khi Mục Khuynh Diệc biết được chuyện, anh nhất thời không biết nên đến bệnh viện trước hay đến đồn cảnh sát trước.
Anh thoáng hoảng loạn, cuối cùng được Hứa Hân Đóa nhắc nhở: “Anh đi bệnh viện đi, em đến đồn cảnh sát xem sao.”
“Ừ, được.” Mục Khuynh Diệc gật đầu.
“Ở bệnh viện có thể sẽ gặp bố mẹ nhà họ Thẩm, họ đang trong cơn giận, có thể làm ra chuyện quá khích, anh cẩn thận một chút.”
Lúc này họ vẫn chưa biết cha của Mục Khuynh Diệc cũng bị tấn công, anh đến bệnh viện chỉ là để nắm rõ tình hình thương tích.
Mẹ thì đang ở xa, cha thì hoàn toàn không liên lạc được, trong nhà chỉ còn lại anh có thể đứng ra xử lý mọi việc.
Mục Khuynh Diệc vốn là người không thích xử lý các mối quan hệ, cũng chẳng ưa gì việc vướng vào rắc rối.
Vậy mà dạo gần đây, gia đình lại liên tục gặp chuyện, khiến anh mệt mỏi không thôi. Lần này Mục Khuynh Dao lại gây thương tích cho người khác, mà hai nạn nhân đều là bạn học quen thuộc với anh.
Nghe tin này, đầu óc anh lập tức trống rỗng, suýt nữa thì ngã quỵ.
Anh đến bệnh viện để giải quyết chuyện của các nạn nhân, tiền viện phí chắc chắn sẽ phải do bên họ chi trả, mà với tình hình hiện tại của nhà họ Mục, đúng là họa vô đơn chí.
Hứa Hân Đóa thực sự không muốn quan t@m đến Mục Khuynh Dao, rất muốn mặc kệ cho cô ta sống chết thế nào thì kệ. Nhưng cuối cùng lại thở dài, quyết định đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, chỉ cần nắm được tình hình cơ bản là đủ.
Cũng chỉ là giúp một tay cho Mục Khuynh Diệc mà thôi.
Đồng Duyên đương nhiên cũng biết chuyện này, nhanh chóng tìm được Hứa Hân Đóa, sau khi xác nhận cô không bị thương mới yên tâm.
Cậu cùng Hứa Hân Đóa đến đồn cảnh sát, hỏi thăm tình hình, biết được hiện tại Mục Khuynh Dao không thể được tại ngoại, cũng không thể gặp mặt.
Người duy nhất có thể gặp Mục Khuynh Dao lúc này, chỉ có luật sư bào chữa của cô ta.
Mục Khuynh Diệc vừa bước vào bệnh viện đã như bị một cú choáng váng giáng vào mặt — không chỉ Thẩm Trúc Hàng và Lý Tân Ninh bị thương, mà ngay cả cha anh… cũng đang nằm trong phòng bệnh.
Anh sững người mất một lúc, trong lòng đầy kinh ngạc xen lẫn đau đớn. Thời điểm rối ren thế này, cha lại xảy ra chuyện, mẹ thì đang ở xa, tất cả giống như một quả cầu tuyết đang lăn, càng lăn càng lớn.
Anh vội vàng nộp toàn bộ viện phí cho Thẩm Trúc Hàng và Lý Tân Ninh, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng bệnh nơi cha mình đang nằm.
Cha anh – Mục Văn Ngạn, sắc mặt tái nhợt, đầu và cánh tay đều quấn băng, lặng lẽ nằm trên giường bệnh. Có y tá đang kiểm tra dây truyền dịch, thấy Mục Khuynh Diệc đến thì chỉ nhẹ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Mục Khuynh Diệc ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt lo lắng nhìn người cha đã mất liên lạc nhiều ngày nay.
“Ba…” – anh khẽ gọi.
Mục Văn Ngạn từ từ mở mắt, giọng khàn khàn: “Tiểu Dao… thật sự đã rút dao sao?”
Mục Khuynh Diệc không trả lời ngay, chỉ lặng nhìn ông, ánh mắt có phần né tránh. Một lúc sau mới hạ giọng đáp: "Em ấy đã tự mình đến công an rồi.”
Ông không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nhắm mắt lại. Trong phòng bệnh, tiếng máy truyền dịch nhỏ tí tách vang lên, yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Một lúc sau, ông lại thì thầm hỏi: “Con bé… có phải đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi không?”
Mục Khuynh Diệc khẽ gật đầu.
Mục Văn Ngạn thở dài, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Ông biết mình làm cha chẳng ra sao, cũng biết Mục Khuynh Dao từ lâu đã u uất, kìm nén rất nhiều thứ — nhưng không ngờ con bé lại đi đến bước đường này.
“Chuyện lần này… e rằng nhà họ Mục chúng ta sắp sụp đổ rồi.”
Ông lẩm bẩm, gương mặt mệt mỏi và tuyệt vọng.
Mục Khuynh Diệc đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bóng đêm ngoài bệnh viện. Trong mắt anh, ánh đèn rực rỡ của thành phố nay đã không còn lung linh như trước, chỉ còn một màu u tối lạnh lẽo.
Một nhà ba người — chẳng ai yên ổn. Đến cuối cùng, đến cả cái gọi là "gia đình"… cũng tan vỡ.
Cha của Mục Khuynh Diệc rơi vào trạng thái hôn mê, đôi mắt nhắm nghiền.
Sau khi hỏi han, anh biết được rằng vết thương của ông đã được xử lý ổn thỏa, đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là do trước đó mất máu quá nhiều nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
Anh bận rộn trong bệnh viện, lúc thì đi lấy kết quả xét nghiệm, lúc lại lo đóng tiền viện phí, làm thủ tục nhập viện, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi.
Khi quay lại cửa phòng bệnh thì anh gặp phải mẹ của Thẩm Trúc Hàng.
Bà Thẩm vừa thấy cục cưng bảo bối của mình bị thương thì như phát điên, chẳng buồn để t@m đến việc cha của Mục Khuynh Diệc còn đang hôn mê, xông vào phòng bệnh liền bắt đầu mắng chửi ầm ĩ.
Lúc đầu Mục Khuynh Diệc còn cố gắng xin lỗi, nhưng về sau anh chỉ im lặng không nói một lời nào nữa.
“Nhìn xem cái nhà các người nuôi ra thứ gì thế hả? Nuôi thành cái thứ chó má gì thế này! Quả nhiên là rắn độc, có sưởi ấm bao nhiêu cũng quay lại cắn người chết!”
“Hủy hôn rồi còn quay sang gây án, cái loại đàn bà độc ác như thế, nếu mà cưới về, chẳng may cãi nhau một lần thì có khi giết cả nhà tôi cũng nên!”
“Nhìn tôi làm gì? Thở dài là có ý gì? Cậu cũng là thứ được nhà đó nuôi lớn, đến cả con ruột mình cũng không thèm nhận thì nuôi ra được cái gì? Toàn là rác rưởi! Cậu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
“Nó cũng bị tấn công à? Ha ha! Đáng đời! Đó là nghiệp báo! Ép cái khối u độc hại đó vào nhà tôi, giờ thì báo ứng rồi đấy!”
Nhân viên y tế trong bệnh viện cũng đến khuyên can, hy vọng bà Thẩm có thể giữ yên lặng để không làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi.
Nhưng một người mẹ mất hết lý trí, đang chìm trong cơn giận dữ thì làm gì còn màng đến hình tượng gì nữa, chỉ muốn mắng cho hả giận.
Mục Khuynh Diệc đứng trong phòng bệnh, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt, đang cố hết sức kìm nén.
Lúc này, Thiệu Thanh Hòa bước vào, chào hỏi bà Thẩm rồi nói: “Chuyện cháu cũng nghe rồi, thật sự lần này Mục Khuynh Dao quá đáng thật. Tiểu Diệc cũng hết cách, từ lâu đã chán ngấy con bé đó rồi, chỉ là không tiện đuổi đi, đành phải nhẫn nhịn.”
Bà Thẩm vừa thấy Thiệu Thanh Hòa thì mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là nghiệp do nhà họ Mục tự chuốc lấy! Phá sản là đáng, tan cửa nát nhà cũng đáng!”