Khi Đồng Duyên đang chọn đồ uống ở máy bán hàng tự động, Lưu Nhã Đình đột nhiên chạy tới bên cạnh cậu, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cậu.
Đồng Duyên ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lưu Nhã Đình đột nhiên giơ chân lên, chỉ vào một huyệt đạo, hỏi: “Cậu biết đây là huyệt gì không?”
“Hả?!” Đồng Duyên bị hỏi đến mơ hồ.
“Bấm vào đây thì có tác dụng gì, cậu biết không?”
“Tác dụng gì?”
“Cocoa Tuổi Thơ, Matcha Mộng Mơ, Dâu Tây Chantilly, loại nào có vụn Oreo?”
“……” Đồng Duyên khó hiểu nhìn cô nàng, không biết rốt cuộc cô bị gì, sao hỏi toàn mấy câu quái đản thế?
Lưu Nhã Đình nhìn vẻ mặt của Đồng Duyên dần trở nên ngờ vực, rồi đột nhiên hét lên:
“Đồ ngốc! Tôi làm sao mà có thể thích cậu được?!”
“Hả?”
“Còn dám từ chối tôi! Cậu xứng sao?! Cậu tưởng cậu là ai hả?! Đồ rác rưởi! Đồ cặn bã! Phì!”
“Vãi chưởng…” Đồng Duyên bị chửi đến mơ màng.
“AAAAAA! Tức chết tôi rồi!” Lưu Nhã Đình giậm chân liên tục, cứ như đang luyện tập bước tại chỗ, nổi điên mà gào rú, nhảy nhót trước mặt Đồng Duyên như thể hiện hồn đã thoát xác, cái bóng ảo mờ mờ kia cũng đầy vẻ dữ tợn.
Đồng Duyên hoảng hốt không chịu nổi, quay sang hỏi Ngụy Lam: “Làm sao đây? Có phải lên cơn động kinh rồi không?”
Ngụy Lam cũng thấy không ổn, thử thăm dò: “Phát điên rồi chắc?”
Lưu Nhã Đình giờ thậm chí chẳng buồn nói chuyện với Đồng Duyên nữa, chỉ cần nghĩ đến những chuyện trước kia là lại thấy tức, xoay người bỏ đi ngay.
"Lời không hợp, một câu cũng nhiều, cái đồ đàn ông chó má đó không xứng với tình cảm của bà!"
Ngụy Lam bỗng nhớ ra chuyện gì, nói: “Hồi nãy tôi lên nhà hàng tìm cậu với Đóa gia thì đúng lúc thấy Lưu Nhã Đình hớt hải chạy ra khỏi đó, có phải cô ta thấy cậu với Đóa gia ở riêng nên mới tức không?”
“Cô ấy…” Đồng Duyên nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên giật mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, liền đi sang một bên, nhắn tin cho Hứa Hân Đóa:
“Cocoa Tuổi Thơ, Matcha Mộng Mơ, Dâu Tây Chantilly, loại nào có vụn Oreo?”
Hứa Hân Đóa: Là Cocoa Tuổi Thơ chứ còn gì nữa!
Đồng Duyên: Cậu với Lưu Nhã Đình từng ăn chung à?
Hứa Hân Đóa: Mấy năm trước tôi toàn mua cho cô ấy.
Đồng Duyên: Lưu Nhã Đình chắc đã phát hiện ra bí mật của chúng ta rồi.
Hứa Hân Đóa: ???
Lúc Hứa Hân Đóa còn đang cầm điện thoại, sững sờ chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Lưu Nhã Đình đi thẳng về phía mình.
Lưu Nhã Đình nhìn thấy Hứa Hân Đóa, mặt mày vẫn đầy vẻ khó chịu. Cô liếc nhìn Hứa Hân Đóa với Lâu Hử, rồi hỏi: “Hai người định đi đâu vậy?”
Lâu Hử trả lời: “Đi tắm suối nước nóng.”
Lưu Nhã Đình im lặng một hồi rồi hỏi: “Tôi đi cùng được không?”
Lâu Hử nhìn sang Hứa Hân Đóa, cô hơi do dự rồi hỏi: “Bọn tôi chờ cậu nhé?”
“Được! Tôi đi lấy đồ bơi ngay!”
Hứa Hân Đóa và Lâu Hử nhìn theo bóng dáng Lưu Nhã Đình rời đi, rồi Lâu Hử không nhịn được hỏi: “Con nhỏ bạo chúa ấy không phải rất ghét cậu à?”
Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại, mặt mày rối rắm: “Chuyện này... phức tạp lắm.”
Đồng Duyên: Với thái độ lúc nãy của Lưu Nhã Đình, sao tôi có cảm giác người cô ấy thích không phải tôi... mà là cậu vậy?
Hứa Hân Đóa: Tôi vừa gặp cô ấy rồi. Giờ cô ấy còn đòi đi tắm suối với tôi.
Đồng Duyên: Cô ấy nhất định đang âm mưu bất chính!!!!
Lưu Nhã Đình lấy đồ rất nhanh, vừa chạy đi vừa chạy về, lúc quay lại nhìn Hứa Hân Đóa bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn đi cùng cô.
Lưu Nhã Đình cao 1m60, thấp hơn Hứa Hân Đóa 15cm, dáng người lại mảnh mai, nhỏ nhắn như búp bê, đi bên cạnh Hứa Hân Đóa có cảm giác nhỏ nhắn nép vào, rất "tiểu điểu y nhân".
Nhưng người nhỏ không đồng nghĩa với yếu thế—Lưu Nhã Đình khí thế rất mạnh, bước đi phăm phăm, tốc độ không hề thua Hứa Hân Đóa.
Ba người vừa đến gần cửa khu suối nước nóng thì đã thấy Đồng Duyên đang đứng đó chờ. Vừa thấy Lưu Nhã Đình, Đồng Duyên lập tức sải bước lại gần, thấp giọng nói riêng với cô: “Cậu tránh xa Hứa Hân Đóa một chút.”
Lưu Nhã Đình ngay lập tức bốc hỏa, cáu kỉnh quát lại: “Liên quan gì đến cậu? Cậu tưởng cậu là ai?”
Đồng Duyên giơ tay đè lên đầu nhỏ của cô: Nào nào, lại đây, nói chuyện với tôi chút.”
“Tránh ra! Tôi chẳng có gì muốn nói với cậu!”
Lưu Nhã Đình tay còn xách đồ, không rảnh để động tay, chỉ có thể dùng đầu đẩy tay của Đồng Duyên ra, nhưng không đẩy nổi.
Hai người cứ vậy giằng co, Hứa Hân Đóa thấy vậy thì nói: “Đồng Duyên, đừng bắt nạt cô ấy nữa.”
Đồng Duyên lập tức phản bác: “Tôi bắt nạt cô ấy á? Với cái tính khí ngang ngược đó, tớôicó bắt nạt nổi không?”
Lưu Nhã Đình nhân cơ hội thoát khỏi tay Đồng Duyên, nhanh chân chạy vào khu vực dành cho nữ, mặt mày đầy vẻ “có giỏi thì vào bắt tôi đi”, khiến Đồng Duyên tức đến trợn tròn mắt.
Hứa Hân Đóa nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Đồng Duyên: “Tôi nói chuyện với cô ấy chút.”
Đồng Duyên đành phải thỏa hiệp, quay người cùng Ngụy Lam về phòng.
Ngụy Lam từ đầu đến cuối đều trông như tên ngốc, cứ không hiểu nổi sao thái độ của Lưu Nhã Đình lại thay đổi như vậy.
Cái này gọi là: Tôi yêu tình địch của tôi rồi sao?
Một màu “cam” đậm đặc luôn á.
Khi vào đến khu thay đồ, Hứa Hân Đóa hơi thấy không thoải mái, luôn cảm giác Lưu Nhã Đình đang lén nhìn mình, thế là cô ôm đồ đi thẳng vào phòng thay đồ riêng.
Lúc thay đồ xong bước ra, Lâu Hử là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: “Trời ơi Đóa gia, dáng người cậu bá đạo thật sự!”
Lưu Nhã Đình lại liếc nhìn Hứa Hân Đóa mấy lần nữa, rất nhanh nhưng rõ ràng.
Bộ bikini mà Hứa Hân Đóa mặc là màu xanh rêu, thiết kế đơn giản, không có hoa văn hay chi tiết cầu kỳ. Mặt trước thì kín đáo, nhưng mặt sau để lộ phần lớn lưng trần và vòng eo.