Cậu lấy điện thoại ra định gọi video cho Hứa Hân Đóa, sợ cô đang trò chuyện với Thiệu Thanh Hòa trên xe.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại đặt điện thoại xuống.
Cậu cũng muốn ngủ theo, nhưng mắt thì trợn tròn như cái bóng đèn, tức giận đến không thể ngủ nổi. Đường đi mất hơn hai tiếng, cậu trừng mắt suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.
Bỗng nhiên, thân thể lắc lư, cậu vội giữ thăng bằng, lúc đó mới phát hiện tay mình đang bám vào… tay của một cô gái.
Cậu quay đầu sang nhìn bên cạnh, thấy Lâu Hử đang ngủ ngon lành tựa vào vai mình. Cậu lập tức giật mạnh vai, hất cô ra.
Lâu Hử mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi: “Đến nơi rồi à?”
Đồng Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe vẫn còn đang chạy, liền trả lời:
“Chưa đến.”
Lâu Hử ừ một tiếng, rồi lại tựa vào cửa sổ tiếp tục ngủ.
Đồng Duyên quay đầu lại nhìn quanh, phát hiện xung quanh toàn là học sinh lớp Hỏa Tiễn, cậu rướn người lên nhìn một hồi, cũng không thấy Thiệu Thanh Hòa hay Mục Khuynh Diệc đâu cả, chắc là ngồi khá xa.
Xe của lớp Hỏa Tiễn thì yên tĩnh hơn hẳn, chỉ có vài người trò chuyện khe khẽ, còn lại phần lớn đều đang ngủ gà ngủ gật.
Cậu lại nhìn xuống thân thể mình, rồi sờ mặt một cái, xác nhận rằng… mình lại nhập vào thân thể của Hứa Hân Đóa.
Cậu cảm thấy cơ thể có vài chỗ hơi nóng nóng âm ỉ, chắc là do dán mấy miếng giữ nhiệt.
Trong tay cậu đang cầm điện thoại, nhìn màn hình mà do dự một lúc. Cậu rất muốn xem thử Hứa Hân Đóa có đang nhắn tin với ai không… nhưng nghĩ lại thì thấy việc đó không đạo đức chút nào, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Đúng lúc này có âm báo tin nhắn vang lên. Cậu mở điện thoại ra thì thấy chính tài khoản WeChat của mình nhắn tới:
“Sao tự dưng lại đổi sang rồi?”
Cậu gõ lại: “Tôi cũng không biết nữa, dạo này hình như hay bị đổi thường xuyên… Có phải vì chúng ta ở gần nhau không?”
Đối phương chần chừ một lúc rồi mới nhắn lại: “Vậy đi, lát nữa đến nơi rồi thì tìm chỗ nào kín kín gặp nhau.”
“Ừ, được.”
Xe tiếp tục chạy, đến nơi rồi thì Đồng Duyên đành phải xuống xe cùng Lâu Hử. May mà lúc lên xe cậu có thấy Hứa Hân Đóa dùng vali nào, nên giờ mới nhận ra để lấy đúng cái.
Sau đó cậu kéo vali đi về phía khách sạn.
Bọn họ đều được sắp xếp ở phòng tiêu chuẩn, hai giường. Đồng Duyên phải ở chung phòng với Lâu Hử, nghĩ tới chuyện nếu không đổi lại kịp, tối nay mình sẽ ngủ chung phòng với cô ấy… còn bên kia thì Hứa Hân Đóa sẽ phải ở với Ngụy Lam… Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Lúc này, Lâu Hử quay sang hỏi: “Đóa Đóa, cậu không đi trượt tuyết à?”
Đồng Duyên chỉ có thể gật đầu: “Không đi đâu, tớ buồn ngủ rồi, lát nữa định ở lại phòng ngủ một giấc.”
Lâu Hử lại mở miệng: “Nhưng mà bọn mình vẫn phải tập hợp một lúc chứ. Dù sao cũng phải chụp ảnh lưu niệm trại đông nữa mà. Cậu nói xem lần này chụp ảnh, Đồng Duyên có xuất hiện không? Như thế lớp mình đúng là ba đóa hoa rực rỡ luôn!”
“Ba đóa hoa rực rỡ?” – Đồng Duyên nhíu mày đầy ghét bỏ – “Nghe gì kỳ cục vậy?”
“Ba bông hoa đẹp của lớp chứ sao.” – Lâu Hử vừa chỉnh lại đồ trượt tuyết vừa nói, dường như định thay đồ luôn trong phòng.
Ai ngờ lại bị quát một câu: "Cậu đi vào nhà vệ sinh mà thay đồ!”
Lâu Hử bị doạ run cả người, ôm vội đống đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Đồng Duyên ngồi ngoài, cầm điện thoại mà lòng thì cứ nghĩ không biết giờ này Hứa Hân Đóa đang làm gì.
Lúc này Hứa Hân Đóa đang cực kỳ bối rối. Ban đầu cô đứng đợi, nghĩ rằng cái vali cuối cùng trên xe chắc chắn là của Đồng Duyên. May là có Tô Uy giúp cô lấy xuống, khỏi phải đợi đến cuối.
Sau đó, cô lại không biết Đồng Duyên để căn cước công dân ở đâu.
Đồng Duyên thì thuộc kiểu cất đồ chẳng có quy luật gì cả, cô phải lục tìm nửa ngày mới moi ra được, cầm căn cước đi làm thủ tục nhận phòng.
Lúc Ngụy Lam cầm thẻ phòng đứng chờ thang máy, còn hỏi: “Duyên ca, hay tớ hẹn Lâu Hử ra nha, để cô ấy gọi cả Đóa gia ra nữa?”
“Cậu ấy không hợp để đi trượt tuyết.” – Hứa Hân Đóa cố làm ra vẻ bình tĩnh. Dù bên trong là Đồng Duyên, thì thể chất yếu như cô cũng không chịu nổi mấy trò thể thao cường độ cao như vậy.
“Vậy cậu có đi không?”
“Tôi về phòng nghỉ một lúc, rồi đi dạo quanh quanh, trượt tuyết để sau.”
Vừa bước vào thang máy, cô đã đụng phải Ấn Thiếu Sơ. Cậu ta vừa đi tới đã bá vai bá cổ cô, cười toe toét: “Gà yếu như cậu, trượt tuyết được không đấy?”
Hứa Hân Đóa khẽ né sang một bên định tránh, nhưng Ấn Thiếu Sơ cứ cố dính lấy. Cô bực mà vẫn giữ giọng bình thản: “Cũng tạm.”
“Vậy thi đấu một trận xem?”
“Lười so với cậu.” – Hứa Hân Đóa kéo vali, mặt đen như mực, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Ai ngờ cửa thang máy vừa mở, đã thấy chính thân thể của mình – tay khoanh trước ngực, đứng đối diện nhìn chằm chằm về phía thang máy.
Đồng Duyên vừa nhìn thấy Ấn Thiếu Sơ còn đang bá vai Hứa Hân Đóa – tức là thân thể của cậu – thì lập tức bốc hỏa, quát to:
“Ấn Thiếu Sơ! Bỏ cái tay xuống cho tôi!!”