Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 486: 486.




Kiều Hạc từ trong xe ngó ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mình cách cái c.h.ế.t không còn xa nữa.

Sắc mặt mẹ anh, không thể chỉ dùng từ “khó coi” để hình dung, mà phải nói là kiểu “chính nghĩa diệt người thân” mới đúng.

Anh còn tưởng Mặc Thiên có tuyệt chiêu gì, có thể cướp được bọn nhỏ về.

Ai ngờ cô nàng định dùng anh làm con tin, đem ra mặc cả với ông nội và mẹ mình…

Kiều Hạc im lặng nhắm mắt lại, một bộ dạng c.h.ế.t lặng:

“Thiên Thiên, em nghĩ dùng tôi đe dọa mẹ tôi được hả?”

“Ừm!” Mặc Thiên nghiêm túc gật đầu, “Dù sao mẹ anh cũng không thể mặc kệ anh chứ.”

Kiều Hạc: “…”

Anh hít sâu một hơi, bóp trán, giọng mang theo vài phần tự giễu:

“Mẹ tôi sẽ không mặc kệ tôi đâu, bà ấy sẽ đánh c.h.ế.t tôi.”

“Ơ?”

Mặc Thiên nghe vậy, rút đầu từ cửa sổ xe về,

Cô tròn mắt nhìn Kiều Hạc, ánh mắt ấy còn có chút đồng cảm.

Một lúc lâu sau, cô mới vươn tay xoa xoa đầu anh, nói ra ba chữ:

“Đáng thương ghê.”

“Con không được mẹ thương như cỏ ngoài đường vậy.”

Kiều Hạc: “…”

Được chính cô bé lang thang ngoài đời hai mươi năm nói mình đáng thương…

Hình như, đúng là cũng hơi thảm thiệt.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lúc này,

Xe đã rẽ vào đường nhỏ.

Dù ngồi trước, Diệp Phi cũng nghe rõ đoạn hội thoại phía sau, cảm thấy cực kỳ khó xử.

Chờ mãi không thấy hai người ra quyết định, cậu ta buộc phải mở miệng hỏi:

“Giờ đi tiếp hay quay đầu?”

“Đi tiếp!” Mặc Thiên bật thốt, “Phải cứu hai nhóc con!”

Dĩ nhiên Mặc Thiên không thể bỏ mặc hai đứa cháu mình thật.

Không thì sau này cô còn mặt mũi làm cô cô và sư phụ của tụi nhỏ nữa à?

Nhưng nói xong, cô lại quay đầu nhìn Kiều Hạc, vai cụp xuống, thở dài:

“Sao anh không nói sớm, mẹ anh ghét anh chứ…”

Kiều Hạc: “…”

Cái vấn đề là dù mẹ anh có thương hay không, cái chiêu này cũng đâu có khả thi đâu…

Anh dở khóc dở cười.

Trước kia Mặc Thiên xử lý chuyện rất dứt khoát:

Ai thuận cô thì chọc tức đến chết.

Ai nghịch cô thì quấn bùa trấn áp.

Nhưng từ sau khi đạo pháp bị phong ấn, những chiêu cô nghĩ ra càng lúc càng… bá đạo và kỳ dị.

Như bây giờ — đúng kiểu đầu óc trẻ con mẫu giáo:

“Bắt cháu tôi? Được! Tôi bắt con bà!”

Dù vậy, Kiều Hạc cũng không trách cô.

Lúc này cứu tụi nhỏ mới là chuyện chính.

Anh nhanh chóng nói với Diệp Phi:

“Quay đầu xe, tạm lánh đi đã rồi tính tiếp.”

“A!”

Mặc Thiên vội phản đối.

Cô gõ gõ vào lưng ghế Diệp Phi, ra lệnh:

“Đi thẳng! Tôi phải xem ông già Kiều thế nào rồi!”

Cô cần xác định xem, nước tiểu của hai nhóc có ảnh hưởng gì với ông già kia không.

Diệp Phi thì cực kỳ lúng túng.

Nghe lời Mặc Thiên thì sợ bị phạt, không nghe cũng sợ bị cô đánh.

Chân đạp ga lúc nhanh lúc chậm, tay cứ lắc lư cần số, không biết rốt cuộc nên tiến hay lùi.

Lúc bảo vệ nhà họ Kiều đã bắt đầu bao vây, Mặc Thiên hét to:

“Đi đi! Không đi là mất tiền đấy!”

“Vùuu”

Xe lao thẳng tới, dừng ngay trước mặt Kiều Kỳ Duệ!

Kiều Hạc nhìn trời than thở.

Anh cảm giác Mặc Thiên thật sự định đẩy anh vào chỗ chết.

 

Xe vừa dừng, đám bảo vệ lập tức chắn hết trước mặt Kiều Kỳ Duệ và Giang Chi Vân.

Chiếc xe này, người Kiều gia ai mà chẳng nhận ra.

Giờ đây, cả nhà đều có mặt, vẻ mặt mỗi người không phải là kinh ngạc, cũng chẳng phải giận dữ, mà là — vui mừng, hả hê, kiểu vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Họ lập tức vây quanh Giang Chi Vân, giọng điệu giả nhân giả nghĩa:

“Trời ơi, chị dâu, Kiều Hạc nhà chị bị ma xui quỷ khiến rồi! Vì một con nhãi mà phản bội cả nhà, cả mẹ lẫn ông nội!”

“Hồi xưa cũng lanh lợi lắm mà, sao giờ bị thứ hư hỏng đó dụ dỗ rồi, chẳng lẽ Kiều Hạc muốn cùng nó hại c.h.ế.t nhà mình?”

“Đúng rồi đó! Chị dâu à, chị phải quản nó, không thì tương lai tập đoàn Kiều gia đổi sang họ khác mất!”

Kiều gia là đại gia tộc, Kiều Kỳ Duệ là con thứ hai trong bốn anh em.

Vị trí tổng tài tập đoàn cũng chỉ có được sau khi người anh cả mất.

Dòng chính dòng phụ chằng chịt, con cháu đầy đàn.

Ai chẳng muốn chiếm một miếng thịt béo bở?

Giờ tổng tài đương nhiệm Kiều An Khang hôn mê, Kiều Hạc lại phản nhà…

Chính là cơ hội ngàn năm có một để tranh quyền đoạt vị!

Giang Chi Vân bị vây giữa đám người, vừa giận vừa uất.

Bà thực sự không hiểu nổi tại sao con trai mình lại đi theo con nhỏ gây họa kia.

Giang Chi Vân tức giận đẩy bảo vệ ra,

“Tránh ra! Tôi phải xem con nhỏ đó rốt cuộc định làm trò gì!”

Mặc Thiên nghe động tĩnh, thò đầu ra từ ghế sau,

Cô dựa vào cửa sổ xe, vẫy tay với Giang Chi Vân:

“Tránh ra một bên đi, đừng chắn tầm nhìn của tôi.

Trả cháu tôi đây, tôi trả con trai bà.”

Giang Chi Vân tức đến nỗi m.á.u dồn lên não, mặt đỏ bừng.

Bà quát lớn:

“Để Kiều Hạc ra đây nói chuyện!”

“Anh ấy bị bắt cóc rồi.”

Mặc Thiên nghiêm túc trả lời.

Ngay cả mấy đứa trẻ mẫu giáo cũng không chơi trò này một cách ngây thơ đến vậy.

Mà Kiều Hạc lúc này đang gọi điện thoại, hoàn toàn không biết Mặc Thiên đang bày trò gì.

Cô nghiêng đầu, lướt qua Giang Chi Vân, nhìn về phía sau.

Kiều Kỳ Duệ đứng giữa đám người.

Sắc mặt ông trắng bệch, bước chân lảo đảo, cả người toát ra tử khí.

Trông còn yếu hơn lúc mới từ trên lầu xuống.

Mặc Thiên lập tức nhận ra,

Thì ra ông già này thật sự sợ hai đứa nhỏ kia, cho nên mới phải tìm cách g.i.ế.c bằng được chúng.

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra:

Phải làm sao lợi dụng hai đứa nhóc để diệt trừ ông ta,

Mà còn phải bảo vệ được Kiều lão gia thật sự!

Mặc Thiên suy nghĩ miên man, mặc kệ Giang Chi Vân gào thét.

Giang Chi Vân bị phớt lờ, tức đến nỗi thở không ra hơi.

Bà bực bội không buồn đôi co nữa, trực tiếp vòng qua xe, đi về phía cửa bên kia.

Mặc Thiên thấy vậy, ánh mắt xoay tròn, nhanh chóng rụt đầu vào xe,

Kéo cửa sổ lên, sau đó vỗ vỗ Kiều Hạc:

“Đổi chỗ mau! Mẹ anh định qua đây đánh c.h.ế.t anh kìa!”

Nói xong, không hề do dự, cúi người đứng lên, đôi chân thon dài vắt qua đùi Kiều Hạc để đi về bên kia xe.

Dù xe đủ rộng, nhưng ở khoảng không chật hẹp ghế sau,

Một người trèo qua người khác vẫn cực kỳ chật vật.

Mặc Thiên thì không để ý chút nào, dù khoảng cách gần đến mức dán sát, cô cũng chẳng thẹn thùng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

Nhưng Kiều Hạc thì chịu không nổi!

Anh đâu phải đã tu thành thánh nhân, vô tình vô dục.

Một cô gái tuổi đôi mươi, thơm tho mùi đàn hương nhè nhẹ, bàn tay nhỏ đặt lên vai anh, người mềm mại lướt qua trước mặt…

Dù ngoài xe mẹ anh đang phóng ra áp lực c.h.ế.t người, trong lòng Kiều Hạc vẫn nổi sóng dữ dội, tim đập như trống.

Tai anh đỏ ửng, đang cầm điện thoại cũng quên luôn việc trả lời.

Đầu dây bên kia liên tục vang lên:

“Tiên sinh, ngài còn ở đó không? Tiên sinh? Ngài không tiện nghe điện thoại sao?”

Không khí trong xe đầy kỳ dị và ám muội.

Cho đến khi — cửa xe bên kia bị giật mở!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận