Lục Hạo Vũ thật sự không dám tin vào mắt mình. Bởi vì những thương hiệu mẹ cậu đang cầm trên tay, cậu không chỉ từng nghe qua, mà còn biết rõ chúng đắt đến mức nào.
Một bộ quần áo kiểu này ít nhất cũng phải mấy chục triệu. Mẹ cậu còn xách thêm vài cái túi, mỗi cái cũng phải tiền chục triệu trở lên, cộng lại sơ sơ... đã là gần trăm triệu rồi còn gì?
Người mua là...chị họ?
Thẩm Thanh Mai?
Cậu cau mày, Thẩm gia là gia tốc thế nào, chẳng lẽ cậu lại không rõ? Hai cậu ruột bên đó, năng lực thì bình thường, mấy năm qua nếu không nhờ dựa vào quan hệ Lục gia, nếu không còn không biết bọn họ sẽ thế nào nữa?
Trước đó còn bị ông nội cho một bài học ra trò, bị siết chặt không ít. Nhà máy dược của Thẩm gia cũng bị đóng cửa, giờ Thẩm gia đâu còn hoành tráng như trước?
Thẩm Thanh Mai lấy đâu ra tiền mà vung tay mua cho mẹ cậu đống hàng hiệu này?
"Đương nhiên là thật rồi!"
Thấy con trai chất vấn, Thẩm Hương Lan tỏ rõ sự khó chịu. Bao năm nay sống trong Lục gia, bà ta chưa từng có tiếng nói, cũng chẳng có bao nhiêu thu nhập riêng. Bên Thẩm gia thì càng không khá khẩm, hầu như chẳng hỗ trợ được gì.
Ở trong giới thượng lưu này, bà ta sống cực kỳ chật vật, lúc nào cũng phải ngó trước ngó sau, thấy người ta mua sắm thì chỉ biết đứng nhìn, chưa từng dám vung tay mua sắm thứ gì đắt đỏ.
Bây giờ... cuối cùng cũng có được cảm giác được làm “người có tiền” một lần.
Cái cảm giác ấy, phải nói là sướng đến tận mây xanh!
Phụ nữ mà, nhất là kiểu vừa hư vinh lại vừa không có bản lĩnh, sẽ mê mệt cái cảm giác "được sống sang chảnh" như thế này.
“Những thứ này đều là chị họ con mua cho mẹ đấy! Hôm nay mẹ đi shopping với nó cả ngày, đi mỏi rã cả chân! Tất cả đều là mua trong store chính hãng, con nghĩ mẹ không phân biệt được thật giả chắc?”
Dù bình thường Thẩm Hương Lan chẳng có đủ tiền để mua mấy thứ này, nhưng bà ta đã đi ngang qua những cửa hàng cao cấp ấy không biết bao nhiêu lần. Là người từng trải, đương nhiên bà ta biết những món này đáng giá cỡ nào.
Lục Hạo Vũ nhíu mày, cảm thấy có gì đó rất lạ. “Chị họ lấy đâu ra tiền? Chị ấy trúng số à?”
Nói đến đây, Thẩm Hương Lan như mở cờ trong bụng, vẻ mặt đầy tự hào: “Chị họ con có số hưởng mà! Gần đây làm việc tốt, phúc báo đến tận nơi luôn!”
“Việc gì tốt? Phúc báo gì chứ?” Hạo Vũ hỏi lại.
Thẩm Hương Lan lướt mắt nhìn sang Tiểu Đường, rồi cười đến rạng rỡ, giọng đầy đắc ý: “Con chưa biết à? Chị họ con tốt bụng lắm, mấy hôm trước còn ra tay cứu người nữa cơ! Người mà nó cứu không phải ai xa lạ, chính là Cục trưởng Dương đấy! Nhà ông ấy không có con gái, chỉ có con trai, nên giờ muốn nhận chị họ con làm con gái nuôi để cảm ơn đấy!”
“Bây giờ nó là thiên kim hào môn chính hiệu rồi, còn thiếu gì tiền tiêu nữa? Dương cục trưởng thương nó lắm, đã cho cả đống tiền tiêu vặt rồi!”
Lục Hạo Vũ và Tiểu Đường sững người, há hốc miệng!
“Cục trưởng Dương?”
“Đúng rồi!” Thẩm Hương Lan gật đầu: “Chính là Dương Khang Minh — Cục trưởng Cục Giám sát Tối cao ấy!”
Hai người đơ ra tại chỗ!
Dương Khang Minh... Cái tên này không xa lạ gì với họ.
Ông ta cũng sống trong khu đại viện, nhưng rất ít khi tiếp xúc với Lục gia. Gọi là ít gặp, thật ra là kiểu “biết mặt biết tên nhưng chưa từng thân thiết.”
Dương Khang Minh có quan hệ thân thích với Đỗ gia, và là người đứng đầu Cục Giám sát Tối cao.
Tam thúc của Lục Hạo Vũ và tam thẩm cũng làm trong cục này, nhưng địa vị thấp hơn một bậc so với Dương Khang Minh. Dù tuổi còn trẻ nhưng năng lực nổi bật, là ứng viên sáng giá cho vị trí kế nhiệm.
Thêm vào đó, Đỗ Quốc Lương, người của nhà họ Đỗ, cũng làm ở Cục Giám sát. Trong bối cảnh quan hệ chồng chéo thế này, chuyện Dương Khang Minh đột nhiên nhận Thẩm Thanh Mai, một người của Thẩm gia, làm con gái nuôi… thật sự quá kỳ lạ!
Thẩm gia là thông gia của Lục gia. Mối quan hệ ấy, ai cũng biết. Thế mà giờ Dương Khang Minh lại muốn nhận người nhà Thẩm gia làm con nuôi?
Chuyện này... thực sự quá khó hiểu.
Lục Hạo Vũ và Tiểu Đường nhìn nhau, trong mắt đều đầy nghi hoặc.
Lục Hạo Vũ vốn là người tinh ý. Nói thật thì, dù Thẩm Thanh Mai là chị họ, cậu cũng chẳng có mấy thiện cảm với cô ta.
Xuất thân bình thường, năng lực chẳng mấy nổi trội, vậy mà lúc nào cũng thích chen chân vào giới thượng lưu, cố ra dáng như một thiên kim chính hiệu.
Không phải nói cô ta không được phép muốn bước chân vào những tầng lớp cao hơn, muốn sống tốt hơn là chuyện chính đáng. Nhưng nếu muốn vươn lên, thì phải dựa vào chính năng lực của mình mà cố gắng.
Nếu cô ta thực sự có bản lĩnh, tự khắc sẽ có người coi trọng.
Với người thông minh và tự tin như Lục Hạo Vũ, cậu luôn tôn trọng những ai có thực lực thật sự. Ví dụ như Cố Vân Tịch, xuất thân của cô so với nhiều người trong đại viện chẳng có gì đặc biệt, nhưng Hạo Vũ chưa từng xem thường cô dù chỉ một chút.
Lý do đơn giản thôi: Cô thật sự có năng lực.
Còn Thẩm Thanh Mai thì khác. Là chị họ, nhưng Hạo Vũ hiểu quá rõ, cô ta chẳng có tài cán gì nổi bật, thứ duy nhất hơn người là… mưu mô hơi nhiều một chút mà thôi.
Dương gia lại đi nhận người như vậy làm con gái nuôi?
Có nhầm không vậy?
“Mẹ, mẹ chắc không? Dương gia tốt đẹp như thế, sao lại nhận chị họ làm con gái nuôi? Dương gia có đủ cả con trai con gái rồi mà? Một gia đình như vậy, bao nhiêu năm nay có nghe nói nhận ai làm con nuôi đâu. Trong đại viện có biết bao nhiêu cô gái tốt hơn để chọn, sao lại đúng lúc chọn chị họ?”
Câu nói này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý thì rõ mười mươi.
Mà người vừa hư vinh, vừa không có bản lĩnh thật sự như Thẩm Hương Lan, lại vô cùng nhạy cảm với những lời như thế.
Càng là người hay bị người ta coi thường trong xã hội, lại càng dễ nổi đóa khi cảm thấy người khác đang "bóng gió khinh thường mình".
Nhiều năm sống trong vòng tròn danh vọng này, bà ta đã nghe đủ loại lời châm chọc, giễu cợt. Nên giờ chỉ cần một câu lấp lửng như thế thôi, bà lập tức phản ứng mạnh.
Mặt sầm lại, Thẩm Hương Lan gắt lên: “Hạo Vũ, con nói kiểu gì vậy? Dù gì thì Thanh Mai cũng là chị họ con. Chị ấy vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại hiểu chuyện như vậy, Dương gia không thích mới là lạ! So với mấy cô gái trong đại viện, chị con đâu có thua kém gì!”
Lục Hạo Vũ: "..."
Làm ơn, có thể tỉnh táo lại chút được không?
Dương gia là kiểu gia đình gì, mẹ có hiểu không? Họ không phải dạng dễ dãi cảm tính, mà là lợi ích đặt lên hàng đầu. Huống chi giữa Dương gia và Lục gia còn từng có mâu thuẫn ngầm, sao họ lại vô duyên vô cớ mà đi nhận người nhà Thẩm gia - thông gia với Lục gia - về làm con gái nuôi?
Chuyện này rõ ràng có vấn đề.