Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 679: 679.




Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tịch, vẻ mặt có chút do dự: "Em... em chỉ đang làm một vài thứ... nghiên cứu thôi. Nhưng tài chính eo hẹp quá, nên mới muốn mượn chị một ít. Trong nhà ấy mà, ngoài chị ra thì chẳng ai vừa có tiền, lại vừa tiêu tiền thoải mái như vậy cả. Em cần một khoản kha khá, mấy người khác thì không kham nổi."

Nói đến đây, cậu ta ngẩng đầu liếc Cố Vân Tịch một cái, ánh mắt rất thành thật: "Hơn nữa, mấy người kia đều là trưởng bối, nếu bọn họ biết em đang làm gì, kiểu gì cũng đồn ầm lên cho cả nhà biết. Lỡ mà em làm không thành, ba mẹ em thể nào cũng thấy mất mặt, rồi cấm tiệt không cho em đụng vào mấy việc kiểu này nữa luôn."

Cố Vân Tịch gật gù, thấy cũng có lý.

Trong đám nhỏ của Lục gia, đúng là chỉ có cô là vừa có tiền lại vừa dễ nói chuyện. Còn các chú bác thì thôi khỏi bàn, nếu biết được chắc chắn sẽ mang ra mổ xẻ giữa bữa cơm gia đình.

Lúc ấy, nếu Lục Hạo Vũ thất bại, không đơn thuần chỉ là vấp ngã tuổi trẻ nữa, mà là “mất mặt cả dòng họ” trong mắt Lục Thanh Bác với Thẩm Hương Lan – hai người mà nói, sĩ diện phải gọi là xếp hàng đầu.

Cố Vân Tịch liếc xéo cậu nhóc: "Vậy là em không chỉ muốn mượn tiền chị, mà còn muốn chị giữ bí mật cho em luôn hả?"

"Ừa!" Hạo Vũ gật đầu cái rụp, không chút do dự.

Cố Vân Tịch dịu giọng nói: "Thế này nhé, em cứ nói thật cho chị nghe em đang làm cái gì. Chị chỉ cần xác định việc đó không phải phạm pháp hay mờ ám gì là được. Nếu ổn, chị sẽ cho em mượn tiền. Dù em có thành công hay thất bại, chị cũng sẽ giữ kín chuyện này cho em." Về sau nếu em muốn nói cho người khác thì tùy, không muốn thì thôi, coi như chị chưa từng biết. Sao hả? Nghe có được không?"

Lục Hạo Vũ lưỡng lự, trong lòng hơi rối rắm. Nói thật… cậu ta thật sự không muốn nói cho ai biết việc mình đang làm. Dù cậu ta rất tự tin, nhưng nghĩ đi nghĩ lại… một thằng nhóc mới mười lăm tuổi, lại định làm mấy thứ “nghe thôi đã thấy hoang đường” – kiểu gì nói ra cũng bị chọc quê, bị cười vào mặt cho mà xem.

Cậu ta mới mười lăm tuổi, một đứa trẻ mười lăm tuổi đòi nghiên cứu công nghệ cao? Em tưởng em là Elon Musk hồi nhỏ chắc?

Nói ra, cậu ta có thể tưởng tượng nguyên một đám người trong nhà cười nghiêng ngả mất.

Nhưng mà… nhìn dáng vẻ của Cố Vân Tịch như kiểu “không nói thì đừng hòng có đồng nào” thế kia, thì chắc chắn không kể không xong rồi.

Đúng lúc Lục Hạo Vũ còn đang xoắn xuýt vật lộn nội tâm, Cố Vân Tịch cười tươi như hoa, giọng ngọt như rót mật: "Em đừng có lo! Chị đây giữ bí mật siêu giỏi luôn nhé? Em là cháu trai của Lục gia – ai mà dám cười chứ? Cùng lắm không thành thì bị mắng một trận thôi, vài năm nữa em lớn rồi, vẫn còn cả đời để làm điều mình thích mà, đúng không?"

"Chứ nếu em mà làm chị phật ý, em nghĩ ở Lục gia này em còn sống yên được hả? Chị nghĩ ra trăm phương ngàn kế hành em cũng được đó. Nói thiệt, em giấu chị thì chị cũng chẳng có lợi gì – mà em thì chắc chắn… chỉ tổ rước phiền thôi. Phải không nào?"

Lục Hạo Vũ: “…”

Hình như… chị ấy nói cũng có lý thật.

Cố Vân Tịch tiếp tục nhỏ nhẹ dụ dỗ, mặt mũi đầy nghiêm túc: “Em nghĩ xem, tuổi em còn nhỏ như vậy, mà chị đưa cho em một cục tiền lớn, lại chẳng hỏi rõ em đang làm gì, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Lúc đó trong nhà kiểu gì cũng quay qua trách chị đầu tiên!”

“Chưa nói đâu xa, mẹ em mà biết, bảo đảm đổ hết tội lên đầu chị, nói là chị dụ dỗ con trai bà làm bậy… Em nói có đúng không? Chị cực khổ lắm mới được Lục gia thích như bây giờ đó nha, đâu dám liều mạng vì em!”

Lục Hạo Vũ: "..."

Đặt mình vào vị trí chị dâu… thì đúng là không thể không cẩn thận.

Sau một hồi giằng co trong lòng, Lục Hạo Vũ cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, bĩu môi gật đầu:

“Được rồi! Nói thì nói. Nhưng mà chị phải hứa, nhất định không được nói cho ai biết, kể cả đại ca cũng không!”

“Chị mà dám nuốt lời… em thề sẽ khiến chị ở Lục gia này không có ngày nào yên đâu! Ngày nào em cũng méc ông bà nội, kể xấu chị tới tấp luôn!”

Cố Vân Tịch: "..."

Hùng hài tử đúng là hùng hài tử.

“Ok! Một lời đã định!”

Lục Hạo Vũ lúc này mới kéo chị dâu đi đến bàn học, lôi ra một xấp giấy bản thảo dày cộp đưa cho cô xem, rồi lại mở laptop lên, hào hứng khoe: “Nè! Chính là mấy cái này đó, chị chắc hiểu được chứ?”

Cố Vân Tịch nhìn qua, ánh mắt lập tức trợn tròn, suýt nữa thì há hốc mồm.

Cô đương nhiên là hiểu chứ… Nhưng mà… cái này…

“Đây là… em đang thiết kế điện thoại hả!?”

Lục Hạo Vũ nói tiếp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Không chỉ là điện thoại đâu chị, còn có cả máy tính nữa! Em vốn dĩ rất hứng thú với mấy cái này, nên càng nghiên cứu thì lại càng không dừng lại được. Em học rất nhiều thứ liên quan, còn kết bạn với một đống người mê công nghệ giống em.”

“Nhưng mà nghiên cứu mấy thứ này tốn tiền lắm! Một mình em thì kham không nổi…”

Cố Vân Tịch nhìn mấy tờ giấy bản thảo và giao diện mô hình trên máy tính, mắt tròn mắt dẹt, cả người như bị đóng băng tại chỗ.

Đậu đen rau muống thật rồi!

Đây là một thiên tài công nghệ hình người chứ còn gì nữa!?

Mới có mười lăm tuổi đó trời!

Cô nhìn kỹ lại bản mô phỏng mô hình giả lập mà Lục Hạo Vũ dựng trong máy. Giao diện tinh xảo, chi tiết, từng phần mềm, hệ thống lập trình, thiết kế UI/UX, cả sơ đồ vi mạch điện tử cũng được vẽ sơ bộ.

Cô giật kinh ngạc trùng mắt hỏi: “Cái này… đều là em làm ra à?”

Lục Hạo Vũ gật đầu, vẻ mặt bình thản như không: “Phần lớn là tự em làm. Một số chỗ thì em có thuê người khác làm giúp, nhưng bọn họ không biết toàn bộ dự án là gì đâu. Em chia nhỏ ra từng phần, đưa cho các nhóm khác nhau, che giấu rất kỹ.”

“Phần lõi quan trọng nhất, toàn bộ đều do em tự viết. Nên nếu hoàn thiện được cái này, công nghệ cốt lõi chắc chắn nằm trong tay em.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô hít một hơi thật sâu. Cổ họng khô khốc, nuốt nước miếng cái ực.

Đám trẻ con bây giờ đáng sợ vậy luôn hả!?

Còn cô thì sao? Cô sống lại một lần, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, học y siêu tốc như hack… mới có được chút thành tựu. Còn thằng nhóc này? Tự thân vận động, không hệ thống không gian gì hết, mà đã đến mức này?

Trước kia là người ta nhìn cô mà tròn mắt trầm trồ. Giờ thì cô đang đứng đây, tròn mắt nhìn đứa em chồng mình.

Một đứa trẻ như vậy, nhìn qua chẳng khác gì một cậu bé mười lăm tuổi bình thường… nhưng thực ra thì không hề bình thường chút nào.

Không đúng! Ở trình độ này, gọi là "thiên tài nhỏ tuổi" cũng còn khiêm tốn!

Cố Vân Tịch trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Vậy mấy khoản tiền em cần, chủ yếu là để trả thù lao cho mấy người làm giúp em à?”

Lục Hạo Vũ gật đầu cái rụp:

“Vâng! Một phần để trả cho bọn họ, phần còn lại em dùng để học thêm, đăng ký các khóa học online, mua tài liệu, thiết bị… Tóm lại là nhiều thứ linh tinh, nhưng đều tốn tiền cả.”

Cái này thì Cố Vân Tịch hoàn toàn hiểu được.

Làm nghiên cứu, đặc biệt là nghiên cứu công nghệ, là một hố đốt tiền không đáy. Nhiều công ty công nghệ lớn cũng sống dở chết dở vì khoản đầu tư vào R&D. Vậy mà Lục Hạo Vũ tự làm một mình được tới mức này, tiêu ít như thế đã là quá tiết kiệm rồi!

Cô nhìn bản mô hình một lúc, sau đó mỉm cười đề nghị: “Nhưng mà em làm một mình thế này cũng không tiện, cũng phí sức. Sao không thử tìm một đội ngũ, lập team mà làm chung?”

Lục Hạo Vũ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt như đang nói: Chị đang nói đùa à?

“Em không có tiền.”

Cố Vân Tịch nháy mắt, cười tươi rói: “Chị thì có nha~!”

Lục Hạo Vũ nheo mắt lại, đề phòng hẳn lên: “Chị muốn lấy kỹ thuật của em đúng không?”

Cố Vân Tịch bật cười, lườm yêu cậu nhóc một cái: “Ai nói vậy? Chị là chị dâu em mà, không giúp em thì giúp ai? Với lại chị đâu có rảnh để đi cướp công nghệ của em.”

“Em nghĩ xem nè, em làm một mình thì mệt, lại tốn thời gian. Nếu có một team, không chỉ giúp em tăng tốc tiến độ, còn mở rộng góc nhìn, được giao lưu học hỏi với nhiều người hơn. Quan trọng là, chị đầu tư, em nắm kỹ thuật cốt lõi, giữ vai trò chủ chốt, thì tiền lời sau này không phải em cũng hưởng chính à?”

“Làm tốt, là có thể kiếm rất nhiều tiền đó!”

Lục Hạo Vũ không trả lời, rơi vào im lặng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận