Cô gái kia thoáng sững sờ, không ngờ Cố Vân Tịch lại có thái độ như vậy. Với nhan sắc của mình, cô ta luôn nghĩ rằng nổi tiếng là chuyện đơn giản.
Đến một phòng làm việc mới chập chững thành lập như của Cố Vân Tịch, đáng lẽ cô ta phải cảm thấy biết ơn mới đúng.
"Cô... Sao tôi có thể vì không trụ nổi ở nơi khác mà đến đây? Với gương mặt này của tôi, muốn nổi tiếng chẳng phải là chuyện quá dễ dàng sao? Cái nơi nhỏ bé như thế này mà cũng muốn đào tạo diễn viên à? Tốt nhất là cầu trời khấn phật đi! Chính cô cũng chưa có chỗ đứng vững vàng, lại còn muốn bồi dưỡng diễn viên để kiếm tiền? Cô nghĩ mình là ai chứ?"
Cô ta đứng trước mặt Cố Vân Tịch, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Cố Vân Tịch bật cười: "Đúng là nhan sắc của cô rất nổi bật. Nếu đã như vậy, mời cô đi nơi khác. Như cô nói đấy, chỗ nhỏ bé này của tôi không chứa nổi một 'Đại Phật' như cô đâu."
Cô gái kia lập tức ngây người!
Thực ra, ngay từ đầu, cô ta chưa từng có ý định đầu quân cho phòng làm việc của Cố Vân Tịch. Dù sao thì Cố Vân Tịch cũng chẳng có gì trong tay.
Bản thân cô ta còn chưa thật sự nổi tiếng, làm sao Cố Vân Tịch có thể có tài nguyên để chia sẻ với cấp dưới?
Với nhan sắc của mình, đến một nơi khác, chắc chắn cô ta sẽ có cơ hội tỏa sáng, việc gì phải đến chỗ này?
Thực chất, cô ta tham gia buổi phỏng vấn này chẳng qua chỉ để tận mắt nhìn thấy Cố Vân Tịch mà thôi.
Cố Vân Tịch nhỏ hơn cô ta hai tuổi, nhưng vận may lại tốt hơn rất nhiều. Sự nghiệp của cô ngày càng thăng tiến khiến cô ta ghen tị, thế nên mới đến đây xem thử.
Không ngờ lại gặp phải thái độ như vậy.
Cô gái tức giận nói: "Cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?"
Cố Vân Tịch vẫn điềm tĩnh, giọng điệu không hề tức giận: "Trong giới giải trí, kinh nghiệm và bề dày sự nghiệp rất quan trọng. Đối với tiền bối, cô cần phải có sự tôn trọng nhất định. Anh Tần Trăn có nhiều năm kinh nghiệm, là đàn anh của chúng ta. Tôi là chủ phòng làm việc này, nếu có góp ý gì với anh ấy thì cũng là chuyện bình thường. Còn cô? Ngay cả tư cách để châm chọc anh ấy cũng không có."
"Hơn nữa, tôi không đuổi cô. Chỉ là, nơi này chỉ là một chỗ nhỏ bé, không thể chứa nổi một vị 'Đại Phật' như cô. Cho dù tôi có muốn giữ lại, cô có chịu ở lại không?"
Cô gái lập tức cứng họng.
Cố Vân Tịch không lớn tiếng, cũng không gay gắt, nhưng từng lời nói của cô như một đòn giáng mạnh, khiến người ta tức tối mà không thể phản bác.
Không nói thêm được gì, cô gái chỉ hừ lạnh, cầm túi xách, giẫm mạnh gót giày cao rời đi.
Cố Vân Tịch liếc nhìn Lâm Thâm. Anh ta nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Tin tôi đi, cô bé này vốn không phải kiểu người như vậy. Dù có hơi kiêu ngạo, nhưng ở tuổi này mà như thế cũng là bình thường. Nếu ký hợp đồng, chỉ cần dạy dỗ một chút là được. Tôi thật không ngờ con bé lại cư xử như thế này."
Rõ ràng cô ta đến đây chỉ để gây chuyện!
Cố Vân Tịch mỉm cười: "Sau này phải cẩn thận hơn."
Lâm Thâm gật đầu đồng ý.
Về phần Tần Trăn, Cố Vân Tịch không hỏi thêm gì nhiều mà đi thẳng vào vấn đề hợp đồng. Cuối cùng, cô quyết định ký kết.
Tần Trăn không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Nội dung hợp đồng hoàn toàn hợp lý, nên ngay trong ngày hôm đó, anh đã đặt bút ký.
Ngoài anh, còn có ba nữ sinh và một nam sinh khác cũng ký hợp đồng.
Trong số đó, có một cô gái mà Cố Vân Tịch biết rõ. Ở kiếp trước, cô ấy từng nổi lên như một ngôi sao sáng, tuy chưa đạt đến đỉnh cao danh vọng nhưng cũng có chỗ đứng vững chắc, được coi là một trong những tiểu hoa đán hàng đầu.
Không thể không thừa nhận, Lâm Thâm có con mắt chọn diễn viên rất tốt.
Anh ta thực sự có kinh nghiệm và gu thẩm định riêng.
Sau khi ký hợp đồng với những người này, Cố Vân Tịch trao đổi với Lâm Thâm về kế hoạch công việc sắp tới, rồi chuẩn bị rời đi.
…
Trong lúc Cố Vân Tịch đang tham gia cuộc họp, Lục Hạo Đình ở phòng nghỉ bên cạnh gọi điện cho Diệp Phồn.
"Lão Tứ lại có chuyện gì nữa? Ai dám bắt nạt nó?"
Là một người anh cả luôn che chở cho em trai, Lục Hạo Đình tuyệt đối tận tâm tận lực. Biết Lão Tứ gặp chuyện, anh không thể không hỏi han.
Diệp Phồn cười: "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng. Trong thương trường, anh lừa tôi gạt là chuyện quá bình thường. Chỉ trách Lão Tứ còn non nớt, kinh nghiệm chưa đủ, lần này coi như là bài học nhớ đời."
"Chuyện là thế này, đối phương là tổng giám đốc của một tập đoàn quốc tế, một người phụ nữ rất lợi hại. Bà ấy đã trung niên, không có chồng, gần đây có hợp tác với chúng ta. Bà ấy để ý đến Lão Tứ, lúc đó cũng đã ám chỉ khá rõ ràng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà ấy cũng không phải kiểu ép buộc hay gài bẫy gì. Bà ấy biết địa vị của nhà mình ở Đế Đô, nên không dám giở trò đâu."
"Chẳng qua, bà ấy khá thẳng thắn, lại nghĩ Lão Tứ chỉ là một đối tác nhỏ của anh thôi, không biết thân phận thật của nó. Thế là bà ấy tỏ ý muốn kết thân, nhưng cái tên ngốc kia không hiểu. Đến khi nhận ra thì lại nghĩ mình bị lừa, làm ầm lên, khiến đối phương mất mặt. Bây giờ hợp tác đang gặp rắc rối đây! Cuối cùng, em phải ra mặt dàn xếp. Không phải chuyện lớn, chỉ là... hình như thằng bé bị dọa không nhẹ."
Lục Hạo Đình: "..."
Anh im lặng xoa thái dương, bất lực thở dài: "Thằng nhóc này cũng lớn rồi, sao vẫn ngốc thế chứ?"
Diệp Phồn bật cười: "Nó không phải ngốc đâu. Làm việc rất giỏi, nhưng EQ thì đúng là thấp thật. Giao tiếp xã hội cứ hễ đụng vào là y như rằng gặp chuyện. Trước đây chúng ta luôn trải đường cho nó, nên mọi thứ quá suôn sẻ. Sau này cứ để nó va chạm nhiều vào, rồi sẽ ổn thôi."
Lục Hạo Đình gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt. Không có chuyện gì lớn là được. Chú làm việc của chú đi!"
Cúp điện thoại, Lục Hạo Đình mới yên tâm ngồi trong phòng nghỉ đợi Cố Vân Tịch.
Hơn bốn giờ chiều, cô mới trở lại, vừa vào cửa đã thấy Lục Hạo Đình đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô bước đến, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã mở mắt: "Xong việc rồi?"
"Ừm. Anh đang nghĩ gì thế?"
Lục Hạo Đình cười nhạt: "Không nghĩ gì cả. Giờ đi được chưa?"
"Đi thôi!"
Hai người lên xe, về biệt thự Tĩnh Thủy Loan.
Mọi chuyện bên phía Cố Vân Tịch diễn ra suôn sẻ. Nhưng ở một nơi khác, Lương Thi Hàm lại chẳng may mắn như vậy…