Ban đầu, Hoắc Tùng Dã định nhờ vả, mong Lục Hạo Đình giúp đỡ vì lý do nào đó. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh ta nhận ra Lục Hạo Đình là người chưa bao giờ nhượng bộ ai. Bây giờ, nếu có việc cần nhờ vả, anh ta chỉ có thể nói khéo chút thôi.
Vì vậy, Hoắc Tùng Dã chuyển sang cách khác, quyết định xin một ân huệ.
Tuy nhiên, sau khi Lục Hạo Đình nghe xong những lời này, động tác uống nước của anh bất ngờ dừng lại, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống ngay lập tức, vè mặt trở nên lạnh nhạt.
“Cậu… nói cái gì?”
“Xin anh một ân huệ, giúp tôi chăm sóc bạn gái tôi một chút! Lục lão đại, tôi biết anh rất giỏi, chuyện này đâu phải chuyện lớn gì, chỉ là một cô gái nhỏ thôi, anh đâu cần phải nghiêm khắc như vậy đúng không?”
Hoắc Tùng Dã còn tưởng Lục Hạo Đình sẽ không đồng ý, đang định tiếp tục cầu xin.
“Cậu nói ai là bạn gái của cậu cơ?” Lục Hạo Đình lại hỏi.
“Cố Vân Tịch!” Hoắc Tùng Dã vội vàng chỉ vào Cố Vân Tịch trong đám người: “Đúng rồi, chính là cô ấy, Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên tỉnh Giang Nam đấy! Còn là minh tinh nữa, xinh đẹp lắm!”
Lưu Tinh Trì đứng bên cạnh nghe xong, không biết nói gì. Hoắc Tùng Dã quả thật đang tìm chết, không ai ngăn cản nổi!
Lưu Tinh Trì đứng dậy, đi qua một bên chờ.
Lúc này, khóe miệng Lục Hạo Đình nhếch lên, nụ cười lạnh lùng xuất hiện: “Cô ấy là bạn gái của cậu?”
“Đúng vậy!” Hoắc Tùng Dã nói tiếp: “Cô ấy là bạn gái của tôi. Cô gái này nóng tính lắm, lần trước ở nhà ăn còn đá tôi một cái, nói tốc độ của tôi chậm quá, tôi chẳng kịp phản ứng luôn. Nhưng tôi quyết định phải chinh phục cô ấy, nhất định phải khiến cô ấy là của tôi!”
Lục Hạo Đình không hỏi thêm, anh biết rõ Hoắc Tùng Dã là người thế nào.
Chơi bời, không đứng đắn, không có chí hướng.
So với Lâm Kiêu, Hoắc Tùng Dã còn kém xa.
Dám trêu chọc Cố Vân Tịch sao?
Tốt, rất tốt!
Nhìn quanh thao trường, Lục Hạo Đình nói: “Nhưng học sinh này mới vào, chưa rõ quân nhân là thế nào, lát nữa tôi sẽ cho các cậu thấy, thế nào là quân nhân thực sự. Động viên họ một chút, cậu phối hợp với tôi nhé!”
“A? Ồ!” Hoắc Tùng Dã nghe không hiểu, nhưng bản năng của quân nhân là phải tuân lệnh.
Lục Hạo Đình là sĩ quan, còn Hoắc Tùng Dã chỉ là học viên trong trường quân đội, đương nhiên phải nghe lời.
Lục Hạo Đình đứng lên, hô to: “Tập hợp!”
Khi anh gọi, tất cả huấn luyện viên lập tức thổi còi, yêu cầu mọi người tập hợp.
Chỉ còn chưa đầy 10 phút mà mọi người đã tập hợp xong. Một số người còn lẩm bẩm phàn nàn, trên thao trường vang lên tiếng kêu ca.
Nhưng không có cách nào, huấn luyện viên đã ra lệnh, tất nhiên phải tuân theo.
Lúc tập hợp xong, Lục Hạo Đình đi ra giữa thao trường, yêu cầu các lớp vây quanh, để lại một khu vực trống ở giữa.
Cố Vân Tịch và các bạn trong lớp đặc cấp đứng ở phía trước, nhìn vào bóng dáng Lục Hạo Đình ở giữa, Cố Vân Tịch cảm giác như anh đang chuẩn bị làm điều gì đó.
Quả nhiên, Lục Hạo Đình đứng thẳng, nghiêm túc tuyên bố: “Vừa rồi tôi đã quan sát, thể chất của các bạn quá yếu! Điều đó là do thiếu huấn luyện thời gian dài.”
“Một quân nhân thực thụ phải có cơ thể mạnh mẽ, có sức chịu đựng và thể lực mà người thường không thể có, những điều này chỉ có thể đạt được qua quá trình huấn luyện khắc khổ.”
“Mặc dù các bạn chỉ là sinh viên y, nhưng lính chính là lính, dù các bạn thuộc binh chủng nào, các bạn đều phải xứng đáng với bộ quân phục này. Huấn luyện cơ thể và xương cốt các bạn là phần cơ bản của chiến đấu sau này.”
“Tôi nói nhiều như vậy, chắc các bạn cũng chưa hiểu lắm. Bây giờ, tôi sẽ cho các bạn thấy, thế nào là người lính thực thụ!”
“Hoắc Tùng Dã, ra khỏi hàng!”
“Có!”
Hoắc Tùng dã vẫn rất nghiêm túc, bước đi thẳng tắp, dừng lại trước mặt Lục Hạo Đình và kính cẩn chào theo quân lễ.
Anh phải thể hiện tốt một chút, Cố Vân Tịch đang nhìn đó!
Lục Hạo Đình khẽ nhếch môi, cười lạnh một cách không ai thấy rõ, rồi nói: “Bây giờ, coi tôi là kẻ thù của cậu, đến đánh tôi đi!”
Hoắc Tùng Dã sửng sốt!
Đánh… đánh Lục Hạo Đình?
Hoắc Tùng Dã không rõ mức độ mạnh mẽ của Lục Hạo Đình, nhưng anh ta biết, ngay cả Lâm Kiêu - anh họ của mình, cũng không phải đối thủ của Lục Hạo Đình.
Người đàn ông này là huyền thoại trong quân đội, không ai là đối thủ của anh ta.
Mọi người đều gọi anh là “Lục lão đại”, không phải chỉ để gọi vậy.
Lưu Tinh Trì nhịn không được mà phì cười!
Hoắc Tùng Dã thật đáng thương, tự tìm đường chết, lần này sẽ được Lục Hạo Đình chăm sóc tốt!
Ha ha ha!
“Ngẩn người làm gì? Còn chưa động thủ?” Lục Hạo Đình thấy Hoắc Tùng Dã đứng đơ ra, liền quát lên.
Hoắc Tùng Dã lập tức bừng tỉnh!
“Vâng!”
Lục Hạo Đình đứng vững, nghiêm túc nói: “Coi tôi như kẻ thù của cậu, sử dụng hết sức mạnh của mình, nhanh lên!”
Dù trong lòng Hoắc Tùng Dã cảm thấy kỳ lạ, nhưng cơ hội đấu với Lục Hạo Đình, không phải ai cũng có.
Quân nhân luôn tôn thờ sức mạnh, mà Lục Hạo Đình là hình mẫu lý tưởng. Được đấu với anh luôn là mơ ước của tất cả quân nhân.
Hoắc Tùng Dã cũng vậy!
Vì thế, anh ta không nghĩ gì thêm, lập tức lao về phía Lục Hạo Đình.
Lưu Tinh Trì che mặt, cười khổ: “Tiểu từ này, chắc chắn sẽ bị đánh đến nỗi ba mẹ nhận không ra luôn!”
Hoắc Tùng dã vung nắm đấm, lao thẳng vào mặt Lục Hạo Đình. Nhưng Lục Hạo Đình chỉ cười lạnh, nghiêng người tránh đi, một tay chặn lại nắm đấm của anh ta, rồi dùng lực kéo mạnh, khiến Hoắc Tùng Dã mất thăng bằng ngã về phía trước.
Khi Hoắc Tùng Dã chưa kịp phản ứng, Lục Hạo Đình mạnh mẽ đá một cái vào mông anh ta, khiến anh ta ngã nhào xuống đất!
Hoắc Tùng Dã: “...”
Lưu Tinh Trì: “...”
Cố Vân Tịch: “...”
Mọi người: “Phụt…”