Trước đó bà luôn giấu Tần Lập Vinh chuyện này. Bà lo lắng, một khi Tần Lập Vinh biết sẽ trách tội Diêu gia, trách tội bà!
Nhiều năm rồi, bà vẫn luôn vô tội.
Mặc dù lúc trước Tần Lập Vinh đối xử với bà không tốt, nhưng đối xử với đứa con trai này còn được. Ông ta vẫn luôn tiếc đứa con trai thông minh như Tần Mạc. Sao lại sinh ra không khỏe mạnh chứ?
Ông ta cũng rất quan tâm đến chuyện Tần Mạc trị bệnh.
Những năm nay, ông ta vì Tần Hiên mà đôi khi còn mang chút áy náy với Diêu gia của bà. Nhìn người mẹ như bà vì bệnh của con trai mà vất vả, ông ta còn chăm sóc bà nhiều hơn một chút.
Nhưng nếu như tất cả nguyên nhân đều do Diêu gia, vậy sự bao dung và áy náy trước của Tần Lập Vinh đều biến thành trò cười.
Cho nên, bà không dám nói với Tần Lập Vinh, không chỉ vì thể diện, mà còn lo lắng Tần Lập Vinh sẽ giận chó đánh mèo Diêu gia!
Tần Lập Vinh thấy Diêu Văn Tích cứng đờ không nói lời nào, truy hỏi: “Nói đi! Vừa rồi em nói cái gì? Bệnh của tiểu Mạc do Phan Chỉ Quân hạ độc, có đúng không?”
“Em… Em…” Diêu Văn Tích lắp bắp, sợ hãi.
Tần Lập Vinh cười nói: “Đúng là chuyện cười lớn, Diêu Văn Tích, con của chúng ta bị hại nhiều năm như vậy. Là con trai danh chính ngôn thuận của tôi, nó ưu tú như vậy, thông minh như vậy, biết nó không khỏe mạnh, em biết tôi tiếc hận nhiều thế nào không?”
“Những năm qua vì bệnh của tiểu Mạc, khiến em vất vả, khiến Diêu gia vất vả, tôi còn cảm kích các người, kết quả thì sao?”
“Bây giờ vậy mà em lại nói cho tôi biết, bệnh của tiểu Mạc do Phan Chỉ Quân hạ độc sao? Là nữ chủ nhân của Diêu gia hạ độc? Ha ha ha ha!”
Diêu Văn Tích thấy Tần Lập Vinh như vậy thì có chút sợ hãi!
Bà muốn đưa tay kéo cánh tay Tần Lập Vinh, nhưng lại không dám nắm lấy.
“Lập… Lập Vinh, này… chuyện này bọn chúng ta cũng không nghĩ đến, anh cũng biết mà, toàn bộ Diêu gia rất quan tâm tiểu Mạc, ai… ai biết Phan Chỉ Quân lại ác độc như vậy chứ? Đúng vậy, cô ta vốn đã rất độc ác, xinh ra không cao, không độ lượng, tính tình dễ vặn vẹo, Phan Chỉ Quân chính là người như vậy.”
“Lập Vinh, con trai chúng ta như vậy đều do Phan Chỉ Quân hại. Chuyện này chỉ có một mình cô ta biết, toàn bộ Diêu gia cũng bị cô ta lừa. Cô ta hại chúng ta thật khổ, bây giờ tiểu Mạc còn chưa biết có chữa khỏi hay không, em… em rất đau lòng cho con trai.”
“Diêu Mộng Kỳ là con gái của Phan Chỉ Quân, anh không thể nâng nó thư thế, mẹ nó hại hai nhà chúng ta thảm như vậy. Nó không xứng! Nó không xứng!”
“Con của chúng ta bị cô ta hại, vậy là chúng ta lại nâng đỡ con gái cô ta, đây được xem là gì?”
“Đủ rồi!” Tần Lập Vinh hét lớn một tiếng, mặt mũi tức giận: “Diêu Văn Tích, đừng nói với tôi mấy chuyện hoang đường này, tôi nói cho em biết, tôi chỉ biết, tôi tiếc hận đứa con trai này bao nhiêu năm, kết quả lại do Diêu gia các người hại.”
“Tôi còn cảm thấy áy náy với các người nhiều năm, còn giúp đỡ được Diêu gia cái gì thì giúp đỡ, kết quả thì sao? Các người lại hại con trai tôi!”
Tần Lập Vinh chỉ vào Diêu Văn Tích, lửa giận ngập trời: “Em còn ở đây hỏi tôi có lương tâm với em hay sao? Ha! Những năm qua, không phải lương giả vờ đáng thương trước mặt tôi sao? Nói em chăm sóc con trai vất vả, nói tôi có con riêng phản bội em, nói tôi không quan tâm tiểu Mạc, cái gì cũng giao cho người mẹ này. Kết quả thì sao? Tất cả đều do em mà thành! Tất cả đều do nhà mẹ em!”
“Em… Em…” Diêu Văn Tích có nỗi khổ không nói được.
Tần Lập Vinh tức giận, đi qua đi lại trong thư phòng: “Diêu Văn Hoa đâu? Vợ anh ta hại con trai tôi như thế, sao anh ta không nói với tôi cái gì?”
Tần Lập Vinh tức giận rống to.
Diêu Văn Tích thấy Tần Lập Vinh tức giận như vậy, cũng bị dọa sợ!
“Này… Lập Vinh, điều này không liên quan đến Diêu gia, tất cả đều do Phan Chỉ Quân làm! Tất cả chỉ một mình Phan Chỉ Quân làm, anh muốn anh ấy nói cũng vô dụng, anh ấy không biết cái gì hết.”
“Vì chuyện này, anh ấy rất đau lòng. Anh ấy là người thương tiểu Mạc nhất!”
“Lập Vinh, chuyện này để nói sau, bây giờ anh nói chuyện của Diêu Mộng Kỳ ra ngoài có được không? Nó là con gái Phan Chỉ Quân, mẹ nó làm chuyện sai trái, dựa vào cái gì người làm con gái như nó vẫn tiêu dao vui vẻ?”
“Con chúng ta bị mẹ nó hại thảm như vậy, chúng tôi đối với nó thế nào cũng không quá đáng, Lập Vinh, anh…”
“Mẹ kiếp!” Tần Lập Vinh tức đến mức chửi thề, bình thường ông ta thích sĩ diện, được nịnh bợ, bây giờ lại nói tục chửi thề, có thể thấy ông ta đang vô cùng tức giận.
“Diêu Văn Tích, em nói tiểu Mạc bị Phan Chỉ Quân hại, không liên quan đến Diêu gia, không liên quan đến anh trai em, không muốn anh trách Diêu gia, không trách anh trai em, không trách em có đúng không? Đã là Phan Chỉ Quân sai, dựa vào cái gì lại muốn chèn ép Diêu Mộng Kỳ?”
“Diêu Mộng Kỳ chẳng qua chỉ là đứa bé, anh không đi tìm anh trai em tính sổ, chẳng lẽ anh đi tìm một cô gái như Diêu Mộng Kỳ tính sổ sao?”
“Cái gì em cũng đúng, chỉ cần em có lợi, cái gì cũng không để ý, một khi có cái gì không có lợi với em, em có thể đổi hết tội lên đầu nó có đúng không?”
“Tôi nói cho em biết, chuyện này, tất cả người Diêu gia, tôi tuyệt đối không bỏ qua!”