Tần Mạc tiếp tục nói: “Còn một điều nữa, tôi muốn nói với cô, gần đây Tần Hiên và Diêu Mộng Kỳ có được sự ủng hộ của ba tôi, ông ấy rất hài lòng, thậm chí còn có chút kích động!”
“Đừng quên, ba cô đến Tần gia tìm ba tôi là vì muốn gả cô cho Tần Hiên. Ban đầu ba tôi đồng ý nhưng sau đó lại từ bỏ. Tần Hiên bắt đầu lại từ đầu, tôi không giống cô, tôi biết rất rõ cậu ta, cậu ta rất kiêu ngạo, tự mãn.”
“Bây giờ cậu ta kiêu ngạo như vậy, tôi đoán cậu ta sẽ rất đắc ý trước mặt cô, muốn khống chế cô!”
Cố Vân Tịch: “...”
Cố Vân Tịch rất bối rối!
“Cậu… cậu chắc chắn?”
Tần Mạc cười: “Khó tin lắm sao? Ha ha! Con người mà, một khi quá thuận lợi thì sẽ dễ làm chuyện ngu xuẩn. Cô nói con cờ này, ai mà không biết cờ bạc mất tiền chứ? Vậy mà còn có rất nhiều người đánh bạc không nỡ buông đó sao?”
“Bây giờ Tần Hiên đang chìm đắm trong thành công, tôi đoán cậu ta đã quên lời cảnh cáo của ba tôi rồi.”
Cố Vân Tịch cũng cười: “Cậu đoán không sai, vừa nãy tên đó còn gọi điện mời tôi tham gia lễ đính hôn đó! Giọng rất kiêu ngạo!”
Tần Mạc lập tức cười ra tiếng, nhưng Cố Vân Tịch nghe ra được chút cay đắng trong đó.
“Tôi nói này! Cô vẫn nên đến đi! Tôi giúp cô xử lý cậu ta, sau đó, chắc chắn cậu ta không dám làm phiền cô nữa. Nếu không, cậu ta còn nhớ, cậu ta vẫn muốn khống chế cô, cô là nữ minh tinh, cậu ta là danh môn công tử, lại còn có vị hôn thê. Lỡ như có xảy ra chuyện gì, mọi người đều đổ lỗi lên đầu cô.”
“Nhớ lại An Vân Tuyết lúc trước xem, không phải Tần Hiên vứt bỏ rất quả quyết sao”
Cố Vân Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được!”
Cúp điện thoại, Cố Vân Tịch nghĩ cách làm thế nào cho Tần Hiên một bài học.
Hào môn không có tình thân!
Câu nói này rất đúng với hai nhà Tần gia và Diêu gia hiện tại.
Diêu Mộng Kỳ gả cho Tần Hiên, Tần Hiên chắc chắn không phải bạn bè với cô. Nếu như Tần Lập Vinh muốn nâng đỡ Tần Hiên, vậy sẽ không là bạn bè với cô.
Giang Châu là thành phố vô cùng quan trọng trong Đế quốc, Tần Lập Vinh sẽ ảnh hưởng đến tình hình của toàn bộ tỉnh Giang Nam.
Nguyên nhân lớn nhất khiến người đàn bà kia như cá gặp nước ở đế quốc là mạng lưới quan hệ rộng rãi.
Vậy thì ở kiếp này, cô không chỉ phải tìm ra người đàn bà đó và giết bà ta càng sớm càng tốt mà còn phải tìm cách thiết lập các mối quan hệ cá nhân bền chặt. Đảm bảo cô có con đường tin tức rộng rãi cho mình.
Người đàn bà kia cần tiền để hoạt động trong đế quốc. Trong ấn tượng của cô, bà ta luôn giàu có.
Vì thế, cô phải giàu hơn bà ta.
Trên thế giới này, có tiền dễ làm việc hơn không có tiền!
Tình Giang Nam, một vùng kinh tế quan trọng, không thể bỏ qua.
Cố Vân Tịch nhếch môi, nghĩ thầm: Cô biết mình sẽ làm gì trong lễ đính hôn của Tần Hiên!
Hình ảnh đó chắc chắn sẽ rất thú vị.
…
Cố Vân Tịch đang tính toán ở nhà. Ở văn phòng quân đội bên kia, hôm nay Lưu Tinh Trì mang về tin tức lớn cho Lục Hạo Đình.
“Anh ơi, chúng em tìm thấy rồi!”
Lục Hạo Đình đang đọc công văn, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên.
Lưu Tinh Trì có chút không vui nói: “Anh, về người phụ nữ đã đưa thuốc độc cho Phan Chỉ Quân, em… em tìm được một bà lão gần nơi ông Vương ở, bà ấy nói…”
“Nói cái gì?” Âm thanh Lục Hạo Đình lạnh lùng khiến người nghe run rẩy.
“Bà ấy… bà ấy nói, năm đó quả thật có một người phụ nữ vào nhà ông Vương, lúc đầu khá thần bí, sau đó thì không thần bí nữa. Chỉ là, Vương tổng có tính tình cổ quái, nói chung là có rất ít người tiếp xúc với ông ấy, nên lúc đầu cũng ít người biết đến.”
“Người phụ nữ đó trông như thế nào?” Đây chính là điều Lục Hạo Đình quan tâm nhất.
Lưu Tinh Trì liếc nhìn Lục Hạo Đình: “Người đó… nhìn… rất giống chị dâu!”
Lục Hạo Đình im lặng!
Điều anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đến!
Lưu Tinh Trì đặt bức ảnh trong tay trước mặt Lục Hạo Đình rồi nói: “Đây là những tấm ảnh em đưa bà ấy nhận dạng. Ba tấm này là của chị dâu, còn năm tấm này của những người khác gần giống chị dâu.”
“Trong ba tấm của chị dâu, em đã xử lý, trang điểm đậm lên một chút. Tấm này không đậm nhưng rực rỡ, ngầu hơn, còn tấm này không trang điểm.”
“Em xen kẽ những tấm ảnh này để bà ấy nhận dạng. Bà ấy nói trông chúng giống nhau lắm, nhưng bức không trang điểm này là giống nhất.”
Lục Hạo Đình cầm tấm ảnh Cố Vân Tịch không trang điểm, tấm này giống hệt Cố Vân Tịch. Nhưng trong ảnh, cô có đôi mày dịu dàng, nụ cười ấm áp, trông bình yên, nhẹ nhàng như nước.
Đây chỉ là vẻ ngoài nhất thời của cô ấy thôi, Cố Vân Tịch thật sự rất có khí chất, lạnh lùng và rất quyến rũ!
Nhưng trong tấm ảnh này, nét mặt cô ấy rất thật.
Ngón tay cầm tấm ảnh của Lục Hạo Đình hơi trắng bệch.
Giống nhau đến mức có thể nói đây là họ hàng của Vân Tịch còn tin!
Người thân của cô ấy…
“Bà ấy còn nói gì nữa?”
Lưu Tinh Trì cẩn thận nói: “Bà ấy còn kể, khi nhìn thấy người phụ nữ này, bà ấy… bị… thu hút bởi tiếng khóc của đứa bé. Đứa bé khóc thảm thiết, giọng gần như khản đặc. Lúc đó là mùa hè, trời quá nóng, bà ấy cảm thấy đứa bé cứ khóc như vậy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên bà ấy qua xem, kết quả là… kết quả là…”
“Kết quả thế nào?” Lục Hạo Đình tức giận nói.